Đan văn, chỉ xuất hiện khi may mắn tới chứ không thể cầu, nó gia tăng dược lực của đan dược mỗi khi xuất hiện.
Cho dù là thất, bát phẩm luyện dược sư luyện chế một viên nhất phẩm đan dược, tỉ lệ xuất hiện đan văn cũng chỉ là 1/10, vô cùng khó khăn.
- “Đại-Đại nhân, đây chính là ngũ phẩm đan dược sao? Tác dụng của nó là gì vậy?” Nhã Phi bẽn lẽn hỏi, nàng sợ Lăng Thiên cười khi thân là một thủ tịch đấu giá sư lại chẳng biết gì về tác dụng của nó.
- “Ta cũng muốn biết, mong vị đại nhân này giải thích!” Cốc Ni cúi gập người cầu xin, hắn muốn biết tác dụng của viên đan dược này khi xuất hiện đan văn sẽ như thế nào.
Lăng Thiên phất tay, trong thoáng chốc toàn bộ dược đỉnh cùng 98 viên đan dược đều thu lại vào trong nhẫn trữ vật, sau đó hắn mới điềm nhiên nói:“Linh Hoàng đan, ngũ phẩm đan dược, còn về tác dụng đại khái là...”
Hắn cố kéo dài giọng nói càng làm cho Nhã Phi và Cốc Ni thêm sốt ruột hơn, ngay khi Nhã Phi không nhịn nổi đỉnh mở miệng hỏi thì hắn mới tiếp tục nói:“Tác dụng là, khiến cho một tên đấu vương đỉnh phong trăm phần trăm đột phá tới đấu hoàng, không tác dụng phụ!”
Ting!
Lúc này, cả căn phòng liền trở lên im lặng đến cực kỳ, dễ dàng còn có thể nghe thấy tiếng giọt mồ hôi rơi của ai đó.
Trên tay Cốc Ni cầm lúc này là viên cuối cùng xuất hiện ở đây, hắn nghe được Lăng Thiên nói liền ngay lập tức mau chóng lôi ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc hộp bằng thủy tinh, vội vàng cất viên đan dược đó vào rồi nâng niu như sinh mạng của mình.
Cũng không trách Cốc Ni, ai bảo tác dụng nghịch thiên đó lại đến từ một viên chỉ vẻn vẹn là ngũ phẩm đan dược cơ chứ, chưa kể đến xuất hiện đan văn, e rằng...
- “Đấu Vương đỉnh phong phục dụng không chỉ đột phá đến Đấu Hoàng nhất tinh, có thể sẽ một hơi xông phá tam, tứ tinh không biết chừng...” Cốc Ni cuồng nhiệt nói.
- “Đại nhân, ngài sẽ ủy thác chúng ta đấu giá nó sao?” Nhã Phi lúc này vô cùng chủ động ép sát bộ ngực mình vào người Lăng Thiên, nũng nịu nịnh bợ hỏi.
Trong đầu Nhã Phi lúc này đã có vô số phương án xảy ra, nào là chủ động sử dụng tên của gia tộc Đặc Thước Nhĩ, dùng bao nhiêu tiền tài cũng được, trước phải mua xuống viên đan dược này đã.
Ai bảo tổ phụ của nàng, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ - Đằng Sơn là một tên chân chính Đấu Vương đỉnh phong cường giả đây.
Nếu như có thể để lão tổ phục dụng lấy viên đan dược này thì chắc chắn đế quốc Gia Mã sẽ lại sản sinh ra một tên Đấu Hoàng nữa, nơi mà trước đó chỉ vẹn vẹn có 10 tên.
Nàng còn đề phòng nếu như Lăng Thiên không có chủ động để gia tộc Đặc Thước Nhĩ mua lại nó mà chỉ muốn đấu giá thì nàng sẽ cài người vào, giả danh làm một tên khách hàng bình thường, sử dụng tiền tài đường đường chính chính mà vỗ xuống nó, mặc dù giá có vẻ sẽ hơi chát một chút.
Hiển nhiên, trong đầu Nhã Phi chỉ tính toán tới việc làm thế nào để sở hữu nó mà nàng quên mất một việc vô cùng quan trọng, đó là...
- “Ta hình như nghĩ lại rồi, ta sẽ không ủy thác phòng đấu giá của nàng nữa, ta về đây!” Lăng Thiên giả vờ lắc đầu ngao ngán, nhanh chóng cầm lấy hộp thủy tinh trên tay Cốc Ni, dự định rời đi.
Trường hợp này làm Nhã Phi vô cùng sửng sốt, nàng mất một lúc mới nhận ra được vị đại nhân mà vừa ôm lấy mình vào lòng đã đứng dậy rời đi từ lúc nào.
- “Tiểu thư, mau chóng đuổi theo, nếu như để vị đại nhân này rời đi thì e rằng gia tộc chúng ta sẽ bỏ lỡ một cọc cơ duyên lớn đấy!” Cốc Ni thúc dục, hắn vẫn giữ nguyên tư thế nâng hộp, giống như là bị bất động vậy!
Nhã Phi vội vàng hớt hải gật đầu rồi mau chóng đuổi theo Lăng Thiên. Nàng không nhận ra rằng, gương mặt luôn luôn tự tin của nàng xưa đã biến mất thay vào đó là cả một sự lo lắng dồn dập.
Nhiều người không biết, đừng nhìn gia tộc Đặc Thước Nhĩ đang phong quang vô hạn, không kẻ nào dám đụng chạm nhưng thực chất điều này chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian nữa thôi.
Đằng Sơn - tổ phụ của nàng cũng là gia chủ hiện tại tuy hiện tại tu vi là Đấu Vương đỉnh phong, nhưng hắn đã dừng ở đó từ rất lâu rồi.
Nếu không thể tìm lấy phương pháp nào có thể đột phá Đấu Hoàng thì e rằng sẽ cạn kiệt tuổi thọ mà chết.
Nếu có ai hỏi dù cho hắn mất, nhưng căn cơ của gia tộc Đặc Thước Nhĩ vẫn còn, chắc sẽ không bị xụp đổ nhanh chóng thế chứ? Xin thưa là bởi, gia tộc của nàng hiện tại chỉ có duy nhất một vị Đấu Vương, và người đó chính là Đằng Sơn.
Đằng Sơn mất, chắc chắn chỉ trong một thời gian ngắn, gia tộc nàng sẽ bị các gia tộc khác cắn xé đến không còn một mảnh giáp, rồi biến mất trong dòng sông thời gian dài vô tận mà thôi.
Đấu Linh ư? Có, ngược lại là rất nhiều, nhưng trăm tên đấu linh cũng không thể địch nổi một tên đấu vương chứ nói gì đến đấu hoàng xuất hiện.
Đã từng, gia chủ nàng tự mình đích thân cầu cứu lấy đan vương Cổ Hà, hòng muốn một viên đan dược để cho bản thân dễ dàng đột phá Đấu Hoàng. Nhưng là cũng bởi tuổi thọ của hắn đã cao, trong khi đan dược của Cổ Hà lại không thể hoàn toàn trăm phần trăm đột phá, tỉ lệ lại vô cùng thấp khiến cho hắn dường như sụp đổ.
Bây giờ, cơ hội đang mở ra trước mặt Nhã Phi, nàng thân là một con cháu trong gia tộc, nàng có nghĩa vụ phải cứu vớt lấy tổ phủ mình, cứu vớt lấy chính gia tộc mà bản thân đã lớn lên.
- “Đại nhân, xin dừng bước, Nhã Phi có lời muốn nói!” Nhã Phi chạy tới, ôm chầm lấy Lăng Thiên.
Lăng Thiên mỉm cười, coi bộ cá đã cắn câu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nhã Phi giả vờ tò mò hỏi:“Nhã Phi tiểu thư, ngươi định làm gì?”
Bình tĩnh lại một chút, Nhã Phi lúc này mới cẩn trọng nói:“Cầu đại nhân bán cho gia tộc Đặc Thước Nhĩ chúng ta viên đan dược kia, thiếp thân nguyện ý sử dụng một nửa tài sản của gia tộc làm tiền tài mua sắm!”
Điều kiện mà Nhã Phi đưa ra đã vô cùng sáng khoái, nhưng nàng biết, để có thể có được một viên đan dược với tác dụng nghịch thiên như thế, một nửa tài sản gia tộc nếu là mua được đã là vô cùng hời.
Lăng Thiên lắc đầu, hắn bình tĩnh nói:“Tiền? Ta không thiếu!”
“Có Arceus, tiền cũng chỉ là giấy...” Lăng Thiên đắc ý suy nghĩ.
Nghe được Lăng Thiên lời nói, Nhã Phi chợt sửng sốt. Đúng vậy, nàng quên mất vị công tử này chính là một vị luyện dược sư, hắn muốn có bao nhiêu tiền chẳng được cơ chứ. Chỉ cần tới những đế quốc, tông môn to lớn rồi tùy tiện luyện chế vài viên đan dược, e là sẽ có trăm ngàn tên cường giả nhao nhao tới phục tùng, dâng tận của cải cho hắn.
- “Ta... Ta...” Nhã Phi lúng túng, nàng chợt nhận ra bản thân đúng là không có thứ gì có thể lay động được Lăng Thiên cả.
“Khoan đã, hình như có!” Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ trong đầu Nhã Phi lóe lên, nàng vội cầm lấy tay Lăng Thiên, đưa lên chạm vào ngực mình rồi kiều diễm nói:“Chỉ-Chỉ cần đại nhân bán nó cho gia tộc chúng ta, thiếp-thiếp thân sẽ... sẽ là người của ngài!”
Nói ra những điều đó xong, Nhã Phi đã ngượng chín mặt, nàng chưa từng làm thế này bao giờ. Nàng biết, bản thân tuy là có chút tư sắc, nhưng trong mắt cường giả, sắc đẹp của nàng cũng chẳng đáng giá.
Cảm thụ lấy hơi ấm phát ra từ bàn tay, Lăng Thiên cười đắc ý, vừa bóp lấy vật to mềm trước mặt, vừa nghiền ngẫm nói:“Ý tưởng đó... Cũng không tệ!”