Khán đài nổ tung, mọi người hân hoan vì chức vô địch đầy xứng đáng của Đan Thần.
Những người ủng hộ cho Tào Dĩnh cũng không vì thần tượng thất bại mà buồn, trái lại bọn hắn trên gương mặt cũng tràn đầy vui vẻ.
Dù sao thì, á quân cũng được, nhưng cái quan trọng nhất chính là bọn hắn được tận mắt chứng kiến hai vị thiên tài luyện đan xuất hiện.
Đan Thần và Tào Dĩnh còn trẻ mà đã có thể luyện chế đan dược bát phẩm, nếu như may mắn, ắt hẳn tương lai có thể sẽ thành công trở thành một vị Dược thánh!
“Đan Thần, muội thật giỏi, ta thua rồi!” Tào Dĩnh nhắm mắt nhẹ mỉm cười, sau đó bước tới bên cạnh Đan Thần.
“Muội may mắn thôi!” Đan Thần ngượng ngùng đáp.
Nàng xác thực cũng rất may mắn, bởi lẽ vốn dĩ Bồ Đề Tu Túy đan nếu xét về đẳng cấp trong dàn đan dược bát phẩm cũng chỉ tính là hạ giai, nếu như luyện chế theo cách thông thường, nàng nghĩ nó chỉ đạt tới song sắc đan lôi là cùng.
Nhưng lần này Bồ Đề Tu Túy đan của nàng không những một hơi vượt qua tam sắc đan lôi Niết Bàn Huyết Linh đan, mà còn đạt tới đẳng cấp tứ sắc đan lôi - thứ mà chỉ có thể xảy ra khi luyện chế trung giai bát phẩm đan dược mới có.
- “Đan Thần, rốt cuộc tại sao muội làm được? Mà cả đóa thú hỏa kia nữa, muội lấy đâu ra vậy, ta còn tưởng muội vẫn sử dụng thú hỏa của Thánh Vũ hạc nữa cơ!” Tào Dĩnh tò mò hỏi.
Đan Thần trầm ngâm một lúc, sau đó gương mặt nàng có hơi chút đượm buồn nói ra:“Tào Dĩnh tỷ, thực ra...”
“...”
- “Vậy ra là trên phiến đại lục này còn có thứ thần kỳ như vậy ư? Muội quả thực may mắn!” Tào Dĩnh giọng nói đầy nuối tiếc.
Hầy, tại sao bản thân không thể may mắn như Đan Thần, gặp được thiên địa kì vật như vậy... Ài, đúng là vận mệnh mà!
- “Không phải đâu, có khi cũng bởi Lăng Thiên ở đó nên muội mới gặp được linh thú cũng nên!” Đan Thần ngại ngùng nói.
- “Hừ, nhắc tới tên đó, ta vẫn chưa thấy mặt hắn đâu cả, đừng bảo hắn chết ở bên trong Đan giới rồi nhé?” Tào Dĩnh bực tức nói, nhưng dĩ nhiên những lời này nàng chỉ nói đùa, bởi vì một người có thể cứu nàng khỏi tay một tên Đấu Tôn của Hồn điện, không thể nào có chuyện gì xảy ra được.
Đan Thần nở nụ cười, sau đó có chút suy tư nói ra:“Thế rốt cuộc huynh ấy đi đâu, ta-”
Chỉ là, Đan Thần chưa kịp dứt lời, vào lúc này, phía trên Đan tháp, Huyền Không Tử lớn tiếng nói:“Ta xin tuyên bố, lần đan hội này, chức vô địch thuộc về Đan gia - Đan Thần!”
“Oaaaaaaaa”
Khán đài nổ tung, pháo hoa rực sáng cả bầu trời khiến cho không khí vô cùng nhộn nhịp.
- “Đan Thần, Tào Dĩnh, hai người các ngươi mau vào trong Đan tháp nhận lấy phần thưởng quán quân và á quân!” Huyền Không Tử nhìn hai nàng nói ra.
Nghe được điều đó, ánh mất của Đan Thần và Tào Dĩnh liền sáng lên.
Ban thưởng? Liên Hoa Bách Thánh đan?
Đây chính là lí do mà các nàng tới tham dự a, ngoài việc được tận mắt chứng kiến đan dược cửu phẩm, còn có thể gặp được vị dược thánh bằng xương bằng thịt.
Nếu như có thể khiến hắn chú ý rồi thu bản thân làm đệ tử, chả phải...
Nghĩ tới đây, cả hai người gương mặt vui vẻ, hoàn toàn ném chuyện Lăng Thiên ra sau ót, sau đó chạy tót vào bên trong Đan tháp.
Ài, nữ nhân quả là những niềm đau...
“...”
Tiến vào đại điện Đan tháp, trước mặt hai người lúc này là toàn bộ các trưởng lão của Đan tháp nói riêng và Đan vực nói chung, cả đám mặt mũi nghiêm nghị nhìn xuống.
- “Đó-Đó là Huyền Y tiền bối, nàng quả thực xinh đẹp!” Tào Dĩnh vui vẻ thì thào.
Đan Thần cũng đỏ mặt gật đầu, mục tiêu ban đầu của nàng khi luyện đan cũng chính là Huyền Y, bởi Huyền Y vừa xinh đẹp quyến rũ, tài năng luyện đan lại vô cùng giỏi, là thần tượng của biết bao nam nhân cũng như nữ nhân bất kể có trong giới luyện dược sư hay không?
Một tên trưởng lão từ trong đám người bước xuống dưới, trên tay hắn là một tờ giấy cổ xưa rồi giao cho Tào Dĩnh.
Nhận lấy phần thưởng của mình, Tào Dĩnh vừa mở ra xem thì phát hiện, bên trong là tấm đan phương luyện chế “Bách Dẫn Hồn đan” - một loại trung giai bát phẩm đan dược có tác dụng tôi luyện thần hồn đã thất truyền từ lâu.
- “Tạ ơn!” Tào Dĩnh cúi đầu cảm tạ, trên gương mặt nàng tràn đầy mừng rỡ.
“Đến ta...” Nhìn thấy Tào Dĩnh tỷ nhận phần thưởng, trái tim của Đan Thần cũng vì thế mà đập loạn nhịp.
Tiếp đó, nàng sẽ được trông thấy viên đan dược cửu phẩm, trông thấy vị kia...
Huyền Không Tử ánh mắt đảo qua đám trưởng lão, sau đó gật đầu một cái. Ngay lập tức, cả đám trưởng lão liền dạt sang hai bên, thần sắc vô cùng nghiêm túc cúi đầu, giống như đang chờ đợi ai đó xuất hiện.
Quả nhiên, đằng sau lưng bọn hắn, từng tiếng bước chân chậm rãi xuất hiện khiến cho tâm thần của Đan Thần và Tào Dĩnh loạn nhịp.
Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của hai nàng, một gương mặt vô cùng quen thuộc liền xuất hiện tại đó.
- “Lăng-Lăng Thiên, tại sao huynh lại ở đây?” Đan Thần chứng kiến Lăng Thiên xuất hiện liền lớn tiếng kinh hô.
- “Lăng Thiên, ngươi dám lừa dối chúng ta mà bỏ đi, thật đáng ghét!” Tào Dĩnh phồng má không vui nói ra.
“Suỵt!”
Lăng Thiên giơ thủ thế, đưa nhẹ ngón tay lên môi, ra hiệu cho các nàng im lặng.
Lúc này Lăng Thiên lôi ra từ trong nhẫn trữ vật của hắn từng loại thiên tài địa bảo quý hiểm khiến cho cả gian phòng đại điện rực rỡ màu sắc.
“Mùi-Mùi này là Thiên Nhưỡng tửu”
“Đó.. Đó chẳng phải là Mộc Linh hoa hay sao?”
“Ông trời của ta, kia là Phách Mạch Lan quế!”
Trong đống dược tài của Lăng Thiên, đâu đâu cũng là những thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá, hầu hết tung tích đã thất lạc từ lâu, đám trưởng lão bọn hắn cũng chỉ nghe các bậc tiền bối kể lại.
“Phừng!”
Từ trên tay Lăng Thiên lúc này, hai ngọn lửa liền hư không xuất hiện, một ngọn lửa màu tử hắc, một ngọn lửa màu bạc trắng... Tuy màu sắc khác nhau, nhưng điểm chung cả hai đều mang nhè nhẹ uy áp long uy.
Cửu Long Lôi Cương hỏa, Tam Thiên Diễm Viêm hỏa!
- “Tam Thiên Diễm Viêm hỏa? Nó bị người thu phục rồi sao?” Tào Dĩnh kinh hô.
Vốn tưởng rằng khi đạt á quân, nàng sẽ có cơ hội tiếp cận Tam Thiên Diễm Viêm hỏa một phen, sau đó thử sức thu phục nó, ai dè...
Lăng Thiên phất tay một cái, hai ngọn lửa một tử hắc, một bạc trắng liền hòa quyện với nhau, tạo thành một vòng tròn càn khôn nhỏ.
Sau đó, dưới ánh mắt đầy kinh hãi của mọi người, Lăng Thiên cứ thế mà liên tục ném các dược tài trân quý vào trong đó, để mặc cho hai luồng dị hỏa cứ liên tục thiêu rụi.
Nếu như người không hiểu nhìn vào, có lẽ sẽ nghi Lăng Thiên đúng là phá gia chi tử, chỉ biết ăn tàn phá hại khi hủy đi vô số thiên tài địa bảo chân quý. Nhưng thực tế, ở đây toàn là những người am hiểu trong nghề, bọn hắn liền biết rằng, thủ pháp của Lăng Thiên chính là thứ mà có lẽ cả đời bọn hắn không làm được.
Lấy thiên địa làm lô, dị hỏa làm dẫn... Luyện hóa dược, ắt thành đan!
Thế rồi, chỉ tốn một khoảng thời gian vô cùng ngắn, một mùi hương tỏa khắp đại điện khiến cho lòng người si mê.
“Ầm ầm”
Cũng trong thời khắc đó, trên bầu trời lúc này, mây đen lại lần nữa xuất hiện...
“Cái gì? Lại có đan lôi nữa sao? Chẳng lẽ lại có người luyện chế thất phẩm hay bát phẩm đan dược?” Khán giải bên dưới nghị luận.
Nhìn thấy mây đen trên bầu trời, Huyền Không Tử ngay lập tức hiểu ra vấn đề, mau chóng hô hào mọi người nói:“Mọi người, mau mau tránh xa ra, đây chính là thượng cổ lôi kiếp - Âm Dương tử lôi!”
Nghe được lời nói của Huyền Không Tử, đám người bên trong đại điện mau chóng lùi xa ra, nhưng ánh mắt vẫn như cũ đặt trên người Lăng Thiên, bởi bọn hắn không muốn bỏ qua một giây một phút kỳ tích nào cả.
“Uỳnh Uỳnh!”
Vô số một đen một trắng lôi kiếp từ trên trời giáng bổ, bổ liên tục vào viên đan dược Lăng Thiên vừa mới luyện chế còn chưa kịp thành hình.
- “Lăng Thiên, cẩn thận!” Đan Thần lúc này trong đầu nào còn suy nghĩ gì nữa, chỉ biết hô hào.
Nhưng mà, dưới ánh mắt tràn đầy lo lắng của mọi người, đan dược của Lăng Thiên vẫn như cũ vượt qua, sau đó...
“Chíu chíu chíu!”
Một con tiểu bạch long từ bên trong tia sáng xuất hiện, nó gầm lên vài tiếng trước khi bay trở về trên người Lăng Thiên.
“Hahaha, là Đan dược hóa hình - Đan dược cửu phẩm, đại nhân thành công rồi!” Đám người trưởng lão Đan tháp hét lớn, sau đó chạy tới.
Đan dược cửu phẩm, thứ mà có lẽ rất lâu bọn hắn chưa từng nghe nói tới, bởi ngoài việc đan phương luyện chế đa số thất truyền ra thì dược tài để luyện chế cũng vô cùng khan hiếm.
Vốn dĩ tưởng rằng cả đời này cho tới lúc chết không thể chứng kiến, ai ngờ...
Đừng nhìn không có viên đan dược nào xuất hiện ở đây cả, bởi vì bản thân con tiểu bạch long kia chính là viên đan dược đó.
Đan dược cửu phẩm trải qua đan kiếp sẽ thông linh mà hóa hình!
“Gào!”
Tiểu bạch long gầm rú, sau đó phun một luồng hỏa diễm nhỏ làm cháy đen đám người vây quanh.
“Hừ, dọa chết tiểu bảo bảo!” Tiểu bạch long thầm nghĩ.
Lăng Thiên nhìn tiểu bạch long mỉm cười, sau đó hắn nhẹ tiến về phía trước, nhìn lấy hai người Tào Dĩnh và Đan Thần nói ra:“Phần thưởng quán quân, Liên Hoa Bách Thánh đan!”
Nhưng mà, những lời nói của Lăng Thiên đối với hai nàng liền như nước đổ đầu vịt. Bởi lẽ, kể từ lúc đan thành một khắc kia, các nàng đã ngạc nhiên đến nỗi bất động luôn rồi...