Mười ngày sau khi được lệnh của Lăng Thiên, Huyền Không Tử ngay lập tức thực thi, qua đó tin tức Đan hội được rời thời gian, tổ chức sớm đã lan tràn khắp Đan vực!
Rất nhiều người phấn khích, bởi nghe nói Đan tháp phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm hỏa, nếu như có thể vào được tới vòng chung kết sẽ có cơ hội tiếp cận và thu phục nó.
Dĩ nhiên, cơ hội để có thể làm được điều đó là khá thấp. Bởi vậy, thứ mà làm người ta phấn khích hơn lại chính là thứ khác!
Liên Hoa Bách Thánh Đan - Cửu phẩm đan dược!
Phải biết rằng, đan dược thất phẩm trở lên đều có dị tượng đi kèm, và cửu phẩm đan dược chắc chắn không ngoại lệ.
Luyện ra đan dược đẳng cấp càng cao, gánh chịu lấy dị tượng càng mạnh. Thế nên, luyện đan một đường không phải cứ thành đan mà là được, quan trọng nhất đan dược của ngươi có thể gánh chịu nổi dị tượng mà tồn tại hay không.
Đan dược thất phẩm gánh chịu đan lôi đơn sắc, còn bát phẩm, đan lôi sẽ có tối thiểu là song sắc.
Tam sắc, tứ sắc, ngũ sắc,... Gánh chịu càng nhiều đan sắc, đan dược bát phẩm của ngươi bên trong dược lực càng trở lên mạnh mẽ. Nhưng bù lại, chính vì phải gánh chịu quá nhiều đan sắc thế cho nên, khả năng đan dược của ngươi có thể tồn tại trên thế giới này sẽ lại càng giảm xuống...
Trên bát phẩm dĩ nhiên là cửu phẩm!
Cửu phẩm đan dược, đây chính là đan dược chỉ có thể luyện chế bởi cửu phẩm luyện đan sư, hay còn gọi là dược thánh!
Cũng giống như thất phẩm và bát phẩm, đan dược cửu phẩm cũng phải vượt qua kiếp nạn đan lôi.
Không tối giản như thất phẩm, cũng chẳng màu mè như bát phẩm... Đan lôi của cửu phẩm dĩ nhiên là những loại đan lôi chỉ có trong truyền thuyết.
Tam Thiên Lôi, Hắc ma lôi, Cửu tiêu bá thiên lôi,...
Bại... Không chỉ đan dược của ngươi trở thành đống tro tàn mà ngay cả ngươi - kẻ luyện đan cũng sẽ phải gánh chịu thiên phạt giáng thế.
Dĩ nhiên, nếu như đan có thể thành, đó chính là một thiên đại tạo hóa.
Đan dược bát phẩm có linh, mỗi một khỏa đều có hư ảnh mỗi khi xuất thế, gọi là linh thể. Tùy vào đẳng cấp của đan dược đó, linh thể của mỗi loại cũng sẽ khác nhau.
Ví dụ như Thiên Bách đan chỉ là đan dược bét bảng trong đống đan dược bát phẩm, linh thể của nó chẳng qua cũng chỉ có thể là một con hùng miêu. Nhưng nếu như là Sinh Sinh Tạo Hóa đan, đỉnh cấp đan dược trong chuỗi đan dược bát phẩm, chắc chắn linh thể của nó cũng phải là Long, Phượng loại kia...
Đan dược cửu phẩm cũng vậy, nhưng thay vì chỉ có linh thể xuất hiện, đan dược cửu phẩm khi thành sẽ hóa hình, trở nên vô cùng có linh tính...
Nói tóm lại, việc đan tháp tung ra cửu phẩm đan dược làm phần thưởng làm cho vô số thế lực thèm muốn.
Chỉ nghe đồn, Liên Hoa Bách Thánh đan đan phương đã thất truyền, tác dụng của nó dĩ nhiên chính là khiến cho một vị Đấu Tôn đỉnh phong đột phát thẳng lên Đấu Thánh nhất tinh, vượt qua cái cảnh giới hư hư ảo ảo gọi là Bán Thánh!
Có được nó chính là nhiệm vụ tối thượng nhất!
“...”
Tại đan tháp, trong một căn phòng xa hoa lúc này.
Lăng Thiên ngồi trên giường, hai bên người hắn chính là một đại một tiểu dâm nữ, Phượng Thanh Nhi và Huyền Y.
Hai nữ nhân này cứ mặc kệ cho hắn suy tư, các nàng chỉ chăm chăm vào chổng mông mà tranh nhau bú liếm lấy con c-c của hắn...
“Còn hai loại dị hỏa nữa là hoàn thành nhiệm vụ sao...” Lăng Thiên trầm tư nghĩ.
Từ khi có Ho-oh và sở hữu Phượng Hoàng chi hỏa, lúc này Lăng Thiên liền nghĩ tới một phương pháp có thể khiến cho hắn đỡ mất công đi lượn xung quanh thu thập dị hỏa.
Với tính chất thống trị của mình, hắn hoàn toàn có thể tại chỗ, sử dụng ngọn lửa của Ho-Oh để triệu hoán toàn bộ dị hỏa khác tới nơi này, có lẽ sẽ chẳng cần phải đi đâu xa?
Ân, nghe vô cùng đơn giản!
- “Hay thôi vẫn là để kết thúc đan hội đi, dù sao ta vẫn muốn gặp một lần Tào Dĩnh, nghe nói nàng rất quyến rũ!” Lăng Thiên cười cười đắc ý.
- “Chủ nhân, ngài muốn rồi?” Phía bên dưới, Huyền Y thấy hắn cười dâm đãng liền hiểu, vội vàng mau chóng nhún người dậy, định dùng thế cưỡi ngựa để thỏa mãn Lăng Thiên.
Ây da, con hồ ly dâm đãng này...
Lăng Thiên nhếch miệng, nhưng đúng vào lúc hắn đang định tóm lại Huyền Y vật nàng xuống dưới hạ thân chinh phạt thì bất chợt, thần thức của hắn cảm giác có người đang đứng phía bên ngoài.
- “Là Huyền Không Tử sao?” Lăng Thiên cau mày nói ra.
- “Bẩm chủ nhân, phải!” Tiếng Huyền Không Tử vọng lại nói.
Bị Huyền Không Tử cắt đứt việc bản thân được hầu hạ Lăng Thiên, Huyền Y vô cùng phẫn nộ, nàng không kiêng nể gì mà định vác cái tấm thân không mảnh vải đó ra ngoài tẩn cho Huyền Không Tử một trận!
- “Đừng làm rộn, vẫn là để ta ra ngoài xem chút đi!” Lăng Thiên vội vã ngăn cản, sau đó vỗ “bốp” một tiếng vào mông nàng rồi mặc lại quần áo biến mất.
Phía bên ngoài!
Chứng kiến Lăng Thiên hư không xuất hiện, Huyền Không Tử vội vã khom người bẩm báo nói:“Bẩm chủ nhân, bên ngoài có chút việc, nô tài nghĩ vẫn là để ngài quyết định!”
Ân, việc gì cần đến ta?
Lăng Thiên nhướng mày, nhưng cũng không vì lười nhác mà từ chối, hắn muốn xem xem có chuyện gì mà khiến tên này đích thân tới tận đây để tìm hắn.
...
Chẳng mấy chốc, Lăng Thiên và Huyền Không Tử đã xuất hiện tại đại sảnh Đan tháp, đây là nơi tiếp đón khách nhân và mở yến tiệc.
Tại đây, Lăng Thiên chứng kiến một đám người đang đứng chờ ở đó, trên mặt mũi bọn hắn đa số đều toát hết mồ hôi, hiện rõ vẻ lo âu.
- “Bẩm chủ nhân, đây chính là việc cần ngài quyết định!” Huyền Không Tử chỉ vào đám người kia rồi nói.
Lăng Thiên thấy vậy liền trừng mắt nhìn hắn. Dù vẫn biết là bản thân nhờ thôi miên nên trở thành chủ nhân của đám cao tầng Đan tháp, nhưng dù sao chức vị vẫn còn, có mấy chuyện vặt vãnh còn phải gọi hắn ra sao?
Nhìn thấy Huyền Không Tử cùng một người thanh niên đẹp mã xuất hiện, đám người kia vội vã vây lại, sau đó một tên lão già nhìn là biết có quyền thế trong đám đứng ra nói.
“Đại nhân, mong ngài rủ lòng thương rút lại quyết định đối với Diệp gia chúng ta, chúng ta đời đời tạ ơn ngài”
Nhìn lão già cà lăm nói chuyện, Lăng Thiên có chút cau mày nhìn sang Huyền Không Tử hỏi:“Có chuyện gì?”
- “Bẩm chủ- đại nhân, đây là Diệp gia - một trong ngũ đại thế gia đã sáng lập lên Đan Tháp” Huyền Không Tử vội vã giải thích.
- “Ta biết rồi, nhưng tại sao hắn nói ngươi rút lại quyết định, bộ có chuyện gì gây tổn hại tới lợi ích của hắn sao?” Lăng Thiên chất vấn.
Mặc dù chưa nhìn thấy người thanh niên này lần nào, nhưng từ cách xưng hô của hội trưởng Huyền Không Tử dành cho hắn khiến cho đám người Diệp gia như hiểu ra điều gì đó, vội vã quay sang Lăng Thiên kể lể:“Bẩm đại nhân, bởi vì Đan hội được Đan tháp mọi người rời lịch tổ chức sớm, thế cho nên Đan đạo khảo hạch hằng năm giữa ngũ đại thế gia đã bị hủy bỏ”
“Theo luật lệ, bởi hai lần trước đan đạo khảo hạch tổ chức thì người của Diệp gia đều về bét trong ngũ đại thế gia, thế cho nên nếu như lần này bị hủy, chúng ta sẽ bị tính là thất bại lần ba đó a... Thật bất công!”
Lăng Thiên nhìn lão già định ôm lấy chân hắn khóc lóc cầu xin vội mau chóng đạp ra, sau đó ho khan nói:“Đan đạo khảo hạch của ngũ đại gia tộc sáng lập nên đan tháp? Nghe giống như một cuộc giao lưu nhỏ, thất bại ba lần ngươi kêu ca cái gì? Ta được biết có kẻ còn thất bại tới mười lần đây này!”
- “Bẩm đại nhân, thật ra thì theo luật lệ, bởi vì tổ tiên là người sáng lập, thế cho nên mỗi năm đan đạo khảo hạch, mỗi gia tộc của bọn hắn sẽ phái các thiếu niên thiếu nữ thiên tài luyện đan tới để ganh đua với nhau giành vị trí xếp hạng, từ đó người của gia tộc bọn hắn vẫn có thể ở trong đan tháp làm một chức trưởng lão...”
“... Cũng vì lẽ đó, các gia tộc đều có một luật lệ là, nếu như có gia tộc nào đứng bét ba lần liên tiếp, gia tộc đó sẽ bị xóa tư cách tham dự khảo hạch, từ đó không thể tiến nhập đan tháp chen một chân trưởng lão nữa!” Huyền Không Tử mở miệng giải thích.
Lăng Thiên gật đầu, tình huống giành ghế này cũng khá quen thuộc.
Đám người Diệp gia gật đầu, gương mặt sầu thảm.
- “Vậy sao ngươi lại hủy cái khảo hạch ngu ngốc đó, để kết thúc đan hội cho tổ chức sau không được sao?” Lăng Thiên hỏi.
Huyền Không Tử thấy thế nhanh chóng lắc đầu nói ra:“Đại nhân, chúng ta vì gấp rút tổ chức Đan hội, e rằng sẽ phải kéo dài đến hết năm, chính vì thế năm nay đã không đủ thời gian tổ chức cái đan đạo khảo hạch đó, muốn làm cũng phải sang năm khác, mà năm khác thì...” Nói tới đây, Huyền Không Tử liền liếc mắt nhìn đám người Diệp gia.
Đám người Diệp gia gương mặt bi phẫn, trong lòng ai ai cũng thầm nhủ, không biết tên chết tiệt nào hứng chó nên đòi rời lịch tổ chức đan hội để tổ chức sớm.
Lăng Thiên giống như hiểu ra điều gì đó liền có chút ngượng ngùng.
Vốn dĩ, sự sống còn của đám người bọn hắn chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng thân là một vị chủ nhân của chủ nhân Đan tháp, việc này hắn dù không muốn vẫn là phải quản.
- “Được rồi, Diệp gia các ngươi-” Lăng Thiên ho khan, mở miệng định giải quyết vấn đề này một chút, nhưng bất chợt, hắn liền nhớ ra một việc.
“Diệp gia... Đan tháp... Giống như là gia tộc của...?” Lăng Thiên nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn đám người Diệp gia tò mò hỏi:“Trong Diệp Gia các người, có phải có một người tên là Diệp Hân Lam?”
- “Đại nhân, ngài biết tiểu nữ?” Tên lão già đứng đầu Diệp gia kinh nghi.
“Quả nhiên!” Lăng Thiên nhếch miệng, sau đó mặt mũi trầm xuống, nhìn đám người Diệp gia quát:“Thân là một trong ngũ đại thế gia sáng lập đan tháp, các ngươi dĩ nhiên không phấn đấu rèn luyện con em gia tộc đến nỗi đứng bét hai lần liên tiếp. Các ngươi không chút hổ thẹn gì sao mà còn có mặt mũi tới đây cầu xin?”
Bị Lăng Thiên trách móc, nguyên một đám lão già mặt mũi đỏ bừng, không ai dám ngóc đầu nên nói chuyện dù chỉ một câu.
Bọn hắn bám víu lấy thân phận này đã bao nhiêu năm qua, dựa vào đó để kiếm tài nguyên về cho gia tộc, quả thực có hơi chút ung nhọt, nhưng mà dù sao thì...
- “Đại- Đại nhân, chúng ta-” Lão già lắp bắp mở miệng giải thích, nhưng nghĩ tới không biết nên nói cái gì.
Lăng Thiên nhìn nguyên một đám căng thẳng còn hơn cả việc không có giấy đi wc, hắn liền cười lạnh một tiếng, sau đó giả vờ lơ đễnh nói ra:“Ài, bên cạnh ta giống như thiếu một nha hoàn làm ấm giường thì phải, giá mà...” Nói xong, hắn liếc mất nhìn một chút, xem xem mấy tên đần độn này có hiểu ý hắn không hay lại phải sử dụng thôi miên để điều khiển.
Quả nhiên, thân là nhân vật quần chúng, bọn hắn cũng không đến nỗi não tàn. Nhớ tới lời Lăng Thiên vừa nói, kết hợp với việc trước đó hắn lại vừa nhắc tới Diệp Hân Lam, cả đám Diệp gia vội vàng mừng rỡ nói ra:“Đại nhân, Diệp Hân Lam là con cháu của Diệp gia chúng ta, nàng trước đó vốn định đi tới nơi nào đó gọi là Già Lam học viện để tu luyện nhưng vẫn chưa thực hiện. Lần này thấy đại nhân thiếu nha hoàn, Diệp gia chúng ta cam nguyện dâng nàng hiến tặng cho đại nhân, mong ngài xem đó làm thành ỳ mà giúp đỡ!”
Ân, rất thông minh!
- “Tính ta vốn dĩ không thích ép buộc, nhỡ nàng từ chối...” Lăng Thiên giả vờ giả vịt nói.
- “Đại nhân, phục vụ đại nhân chính là niềm vui của nàng, chúng ta đảm bảo nàng sẽ vô cùng vui vẻ mà chấp thuận!” Đám người Diệp gia thề thối nói ra, đồng thời trong lòng tự nhủ, trước khi mang nàng tới nơi này phải qua một khóa thông não nàng mới được.
Lăng Thiên thấy thế hài lòng gật đầu, sau đó nhìn sang Huyền Không Tử nói ra:“Chờ đám người này đưa Diệp Hân Lam tới thì thông báo ta một tiếng, sau đó nói cho mấy cái ngũ, lục gia tộc gì đó rằng, Diệp gia năm nay chính là quán quân, hẹn bọn hắn khảo hạch năm sau thi tiếp!”
Nghe thấy lời hứa hẹn của Lăng Thiên, đám người Diệp gia mừng rỡ, vội vã mau chóng khom người nói ra:“Đại nhân, xin chờ tin tốt của chúng ta!” Dứt lời, bọn hắn liền mau chóng vội vã chạy trở về, bằng mọi cách phải bắt lấy Diệp Hân Lam, sau đó huấn luyện nàng một chút rồi đưa tới làm nha hoàn ấm giường cho vị đại nhân này.
Lăng Thiên nhìn đám người Diệp gia rời đi, ánh mắt hắn hiện lên tinh quang, miệng thì thào nói ra:“Xem ra tên Tiêu Viêm này dù chết rồi vẫn còn bị ta đào mộ lên, thật là tội nghiệp mà”
Diệp Hân Lam, nữ đệ tử của Tiêu Viêm trong nguyên tác. Dù không biết tư sắc của nàng thế nào, nhưng nghĩ tới lại được chiếm lấy thứ gì đó của Tiêu Viêm, Lăng Thiên hắn lại cảm thấy vô cùng kích thích...