Thời gian trôi đi, cuối cùng Lăng Thiên cũng chờ được Long Vũ Âm tiến tới gần mình.
Nhìn thấy Lăng Thiên, Long Vũ Âm cười lạnh nói:“Không nghĩ tới cái tên thân phận thấp hèn như ngươi lại có thể leo tới nơi này? nhưng đây cũng là cực hạn của ngươi rồi chứ?”
Dưới cái nhìn của Long Vũ Âm, Lăng Thiên đứng lại cùng Tiêu Ngữ chứng tỏ cả 2 người đều đã đến cực hạn, không thể bước thêm được nữa.
Lăng Thiên nhìn Long Vũ Âm bằng ánh mắt cá chết, hắn không có chấp nhặt với Long Vũ Âm, hay đúng hơn là chấp nhặt với gái xinh sau vài từ ngữ chọc đít dư luận kiểu đấy, bởi Lăng Thiên biết, đó là tính cách của nàng, sử dụng ngôn ngữ hiện đại thì là nàng có chút Tsundere...
- “Nàng nói ta là kém cỏi? Nhưng liệu nếu không có Long Ấn thế gia giúp đỡ thì nàng có ngày hôm nay không?” Lăng Thiên bình tĩnh hỏi ngược lại.
- “Ngươi dám nói ta dựa hơi vào gia tộc?” Long Vũ Âm điên tiết, nàng từ trước đến nay luôn kiêu ngạo vì thiên phú và sự nỗ lực của mình nên rất ghét có người dám nói nàng đạt được tất cả ngày hôm nay đều là do gia tộc.
Thấy nàng đã bị kích thích, Lăng Thiên tiếp tục châm dầu vào lửa:“Thì đúng mà, ngay cả Xích Long huyết mạch trên người cũng là từ gia tộc truyền lại mà có, nói tóm lại, vứt bỏ gia tộc, nàng có tư cách gì mà khinh bỉ ta?”
Lăng Thiên không phải muốn chọc cho Long Vũ Âm tức điên, hắn chỉ muốn thực hiện kế hoạch của mình, mà muốn nó thành công thì cần sự hiếu thắng trong lòng Long Vũ Âm bùng cháy lên... Hắn thành công!
Lúc này Long vũ Âm không còn bình tĩnh nữa, nàng nghiến răng nói:“Ngươi có dám cùng ta đánh cược?”
- “Đánh cược gì?” Lăng Thiên giả vờ hỏi.
Long Vũ Âm chỉ vào đỉnh của Thánh linh tiên cảnh nói:“Ta và ngươi, một chọi một, ai có thể leo lên cao hơn thì người đó thắng. Nếu ta thắng, ngươi phải để ta quất ngươi 3 roi, thua thì ngược lại!” Nói xong, nàng liền lôi ngay trong không gian giới chỉ một sợi roi mây làm bằng gân của yêu thú có huyết mạch long tộc.
Tuy chơi đánh cược trong lúc nóng giận, nhưng Long Vũ Âm cũng không có ngốc, nàng cậy bản thân mang Xích Long huyết mạch nên đừng nói 3 roi, 300 roi cũng không làm nàng có chút xíu tổn thương, trái lại nàng nghĩ Lăng Thiên chỉ là tên nhân loại bình thường, một roi của người với sức mạnh thiên bẩm như nàng cũng để khiến Lăng Thiên lột một lớp da rồi...
Lăng Thiên thở dài, hắn còn nghĩ Long Vũ Âm sẽ lôi cái gì đó đại loại như kiểu”Ai thua người đó sẽ làm nô lệ của người kia,...” nhưng xem ra vẫn không được rồi.
- “Thôi được rồi, vậy nàng bắt đầu đi!” Lăng Thiên chìa tay.
- “Hừ, không cần ngươi mời” Long Vũ Âm hừ lạnh, bắt đầu tiếp tục cất bước lên phía trên thánh linh tiên đài.
Một trăm hai mươi bậc, một trăm hai lăm bậc,... một trăm ba mươi bậc... Long Vũ Âm từng bước tiến lên, trên trán nàng đã phủ đầy mồ hôi, tuy thời gian di chuyển có chút dài nhưng mỗi bước chân cũng vô cùng vững chắc, hoàn toàn không giống như nỏ mạnh hết đà.
Phải biết, đây là lần thứ hai nàng tiến nhập thánh linh tiên cảnh, mà lần đầu nàng đã đạp tới bậc thang thứ 125.
Cuối cùng Long Vũ Âm chỉ đành dừng lại ở bậc thang thứ 130, tuy chỉ hơn có 5 bậc so với lúc ban đầu nhưng như thế cũng để thứ hạng của nàng tại Thánh linh tiên bảng biến hóa long trời lở đất.
“Cái gì? Nữ nhân điên kia đã vươn lên top 9 rồi? Nãy còn bị Lăng Thiên và Tiêu Ngữ đạp xuống top 11 cơ mà?”
“Long Vũ Âm không đơn giản a, lần đầu top 10, lần 2 top 9, quả không hổ là thiên tài!”
Long Vũ Âm dừng lại, nhìn Lăng Thiên bên dưới với ánh mắt cao cao tại thượng:“Ta xong, đến lượt ngươi!”
Lăng Thiên nhìn Long Vũ Âm cười đắc ý, hắn không muốn đánh nát sự tự tin của nàng nhưng ai bảo hắn cũng là người ghét thua cuộc đây, quan trọng nhất là nếu như thua còn bị nữ nhân tương lai của mình quất roi, đó mới là điều Lăng Thiên không chấp nhận được...
Thế rồi, hắn bước... Lăng Thiên đi không nhanh nhưng cũng không chậm, chỉ trong thoáng chốc hắn đã tiến tới bậc thang mà Long Vũ Âm đang đứng.
Lăng Thiên quay qua nhìn nàng, thấy gương mặt của Long Vũ Âm lúc này đầy ngốc trệ, tuy mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn có nét cực kỳ dễ thương.
Lăng Thiên lau đi mồ hôi trên gương mặt của Long Vũ Âm, lạ ở chỗ nàng dường như không hề phát tác, cứ thế đứng đó mặc cho Lăng Thiên làm càn.
Lau xong, hắn mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục bước đi... 135... 155... 175... 199 bậc.
Toàn bộ hành trình kể từ lúc Lăng Thiên vượt qua thành tích ban đầu của Long Vũ Âm cho tới khi hắn lau mồ hôi trên gương mặt tuyệt mỹ đó hoàn toàn không hề nghe thấy bất cứ một tiếng động nào, bất kể là người bên dưới hay người đang gắng leo leo lên tiên đài, tất cả chỉ là một sự tĩnh lặng đến bất thường.
Lăng Thiên dừng lại, hắn không có bước tiếp nữa, đây là hạn mức của hắn...?
Không! Tại Thánh Linh tiên đài, Lăng Thiên hắn - VẤN ĐỈNH!