Nhìn thấy học sinh trường mình bị một đám du côn vây quanh, nếu là bình thường Lăng Thiên đảm bảo trăm phần trăm sẽ đi tới, một đấm đánh bay lũ trẻ trâu kia, để có thể tăng được sự ảnh hưởng mạnh mẽ trong lòng người được cứu.
Chỉ là lần này có vẻ hơi khác, bởi từ lúc nhìn thấy nàng, đầu óc của hắn giống như đã ngừng hoạt động, thay vào đó liền được người anh em phía dưới háng suy nghĩ hộ mất rồi.
“Chậc, cơ thể thật múp, khuôn mặt cũng rất đáng yêu, giống như không phải học sinh trong lớp ta!” Lăng Thiên liếm môi, đảo mắt khắp cơ thể người nữ sinh kia.
Thật vậy, nếu là học sinh của hắn, hắn lại chả bế nàng lên giường chăm sóc như đám người Risa, Mio hay Haruna rồi ấy chứ...
“Tenryu, em giống như biết cô ấy!” Lala bên cạnh chỉ tay kêu lên.
“Hả? Đó là ai?” Lăng Thiên kinh ngạc hỏi.
Lala nghĩ ngợi một thoáng, sau đó liền bừng tỉnh nói ra:“Ah, đó là Yui Kotegawa, là hội trưởng hội kỷ luật của trường, em suốt ngày bị cô ấy bắt viết bản kiểm điểm suốt thôi!”
Hả?
Yui Kotegawa???
Cái tên này giống như có chút quen thuộc...
Lăng Thiên sau một hồi lục lại ký ức, cuối cùng hắn cũng nhanh chóng nhớ tới người này. Trong nguyên tác, Yui Kotegawa cũng là một thành viên trong dàn hậu cung của tên Yuki Rito xấu xổ. Chỉ là bởi tính cách Tsundere và đôi lúc vô cùng nghiêm khắc với người xung quanh hay cả chính bản thân mình của nàng mà thứ tình cảm đó vẫn chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Nhưng mà có một sự thật rằng, ở kiếp trước của hắn, số lượng Fan của nàng có đôi khi còn không thua kém gì Lala hay Yami cả. Bởi lẽ, không nói tới cái cơ thể dâm- à nhầm, cơ thể quyến rũ không thua kém gì Lala kia, mái tóc màu đen dài mượt cùng đôi mắt nâu của nàng là điển hình cho mẫu con gái nhật bản, khiến cho vô số tên trạch nam luôn luôn ước ao về một người vợ dịu dàng, chăm sóc chu đáo cho chồng cho con... Và biết làm ấm giường!
Chính vì thế, doujinshi chế về nàng gần như nhiều nhất cả bộ truyện.
“Tenryu, để em giúp cô ấy!” Lala sắn tay áo lên cao, một mặt vô cùng muốn đánh lộn nói ra, nhưng mà...
“Khoan, ta tự có cách giúp cô ấy, em không cần can thiệp đâu!” Lăng Thiên liếm môi, đôi mắt hơi nheo lại nói ra.
Thấy như vậy một màn, Lala dĩ nhiên không vui, lập tức phồng má xị mặt xuống.
Vốn dĩ tưởng rằng, bản thân liền có cơ hội giống như Kyouko làm nữ pháp sư trừng trị gian ác, thế mà anh yêu lại ngăn cản mất rồi...
“Quái vật xấu tính!” Lala bĩu môi nói.
“Gì? Lala, em bảo ai là quái vật?” Lăng Thiên véo má Lala âu yếm nói ra.
“Lại chả không phải anh yêu đi?” Lala lè lưỡi nói, sau đó một mặt bình tĩnh đáp:“Trước kia Kyouko xuất hiện trên tivi toàn là trừ gian diệt ác không hà, nhưng mà kể từ lúc cô ấy đến ở với chúng ta, đêm nào em chả nghe thấy tiếng cô ấy kêu rên thảm thiết van xin, không phải bị quái vật lủng lẳng dưới háng anh đánh bại thì là gì?”
Nghe được Lala một mặt nghiêm túc trả lời, Lăng Thiên sửng sốt một chút, sau đó nén cười nhìn Lala nói:“Thế tóm lại là có nghe lời ta hay không? Hay em muốn đêm xuống giống như Kyouko, bị quái vật hành hạ cả đêm hả?”
“Hí?”
Lala vừa nghe tới đó, lập tức đầu co rụt lại, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bửng nói ra:“Đừn- Đừng mà, lúc đó em còn muốn xem tivi đây này...!”
“Thế thì mau tạm thời đi mua sắm một mình hôm nay đi!” Lăng Thiên xoa xoa đầu nàng, sau đó từ trong ngực áo lôi ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen tuyền nói tiếp:“Cầm lấy, thích mua gì thì-”
Chỉ là, chưa kịp hắn nói hết câu, chiếc thẻ ngân hàng trên tay đã lập tức bị Lala giật lấy, sau đó nhanh chóng chạy đi chỗ khác, chỉ để lại tiếng vọng lại từ xa:“Cảm ơn anh yêu, em về kêu Haruna đi cùng!!!”
“Thật là...” Lăng Thiên lắc đầu cười khổ, sau đó lần nữa liếc về phía Yui Kotegawa đang tranh chấp phía xa...
“Ta nói cô em nghe này, sao cô em phiền phức quá vậy hả?” Một tên tóc tai dựng ngược, một mặt bất đắc dĩ nói ra.
Mới vài phút trước, khi hắn cùng đám bạn đang tụ tập gần công viên hút thuốc, đột nhiên xuất hiện một cô em nữ sinh không biết từ đâu xuất hiện, chỉ tay về phía bọn hắn quát to:“Ai cho đám người các anh hút thuốc trong công viên!”
Dĩ nhiên, hút thuốc ở nơi công cộng, nhất là ở trong môi trường đông người qua lại như công viên là bị cấm. Nhưng mà... Nhưng mà giống như cô em này quá lo truyện bao đồng chứ hả?
“Tôi không cần biết, đề nghị các anh mau mau vứt điếu thuốc trong tay đi, nếu không tôi gọi công anh tới đấy!” Yui Kotegawa chống nạnh nói ra.
Bị ép buộc, đám choai choai chỉ đành “Chậc” một tiếng, sau đó vứt điếu thuốc vào thùng rác rồi quay người rời đi. Dĩ nhiên, tâm tình là không dễ chịu, một tên trong đó không kìm được còn thì thầm:“Đéo hiểu, ngày nghỉ mà gặp ngay con thần kinh...”
Thấy bản thân mình đã chiến thắng trong cuộc cãi lộn, Yui Kotegawa lộ vẻ mặt vui mừng, sau đó tiếp tục đi dạo phố. Chỉ là nàng không biết, phía xa xa, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, chúng không hề rời mắt dù chỉ là một phút...
“Haizz, tinh thần hiệp nghĩa là có, nhưng cứng quá thì dễ gãy, nếu như gặp phải một xã hội dơ bẩn thì...” Lắc lắc đầu, Lăng Thiên thở dài miễn bình luận, sau đó tâm thần chìm vào trong cửa hàng hệ thống nói ra:“Hệ thống, ta muốn mua...”
【 Ting, khấu trừ 1000 vàng, ký chủ thành công mua sắm “Tam thân thuật”】
【 Vàng hiện tại: 139000】
Nếu như xã hội này quá hiền để có thể dạy nàng, vậy để ta thay xã hội cho nàng biết một mặt dơ bẩn khác của xã hội vậy...
“...”
“Này!”
Yui Kotegawa đang đi trên đường, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng gọi mình từ phía sau. Quay người lại, chứng kiến thân ảnh kia, nàng trong nháy mắt liền cau mày, một mặt chán ghét nói ra:“Anh lại muốn gì nữa, định đôi co tiếp với tôi hay sao?”
Người kia... Rõ ràng chính là một trong những tên ở trong công viên hút thuốc lúc trước!
Chỉ thấy lúc này, tên thanh niên nở một nụ cười bí hiểm, sau đó đảo mắt xung quanh nói:“Nơi này giống như khá ít người qua lại thì phải?”
Thân là con gái mà dám một mình đi qua nơi này, không biết Yui Kotegawa nàng lấy dũng cảm đâu ra?
“Thì tính sao? Chả lẽ anh định làm gì tôi? Cẩn thận tôi hét lên đấy!” Yui Kotegawa một mặt không quan trọng quát to cảnh cáo.
Thấy tên thanh niên kia im lặng không nói, tưởng rằng bàn thân đã dọa được hắn, nàng cứ thế yên tâm quay người rời đi, chỉ là bỗng nhiên cơ thể như bị mất không khế, liền bị ai đó kéo vào bụi cỏ gần đó.
Mất một lúc mới định thần lại, Yui Kotegawa lúc này mới chợt nhận ra là bản thân vừa bị tên thanh niên kia đẩy ngã. Nàng hơi hoảng hốt, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì, mở miệng hét to:“Cảnh sát, nơi này có- Ưm!!!!”
Miệng nàng rất nhanh bị một cục giấy nhét vào, sau đó đôi tay bị vật gì đó chắc chắn trói lại. Tên thanh niên kia, hắn nhìn nàng một lúc, sau đó nở nụ cười khiêu khích nói ra:“Hét đi? Tại sao lại không hét?”
Đến vào lúc này, Yui Kotegawa mới thực sự hoảng hốt. Nàng bối rối, cố gắng kêu rên như muốn nói điều gì trong khi trên đầu tuôn trào từng giọt mồ hôi.
“Thiếu khuyết va chạm xã hội, vậy thì để ta dạy lại cô em nhé!” Nói tới đây, tên thanh niên liếm mép một cái, sau đó đưa tay xé toạc cái áo đồng phục của nàng ra.
“Á Á Á”Vẫn chưa có điều hòa mới, chắc chiều nay họ mới mang vào. Đáng lẽ nay xin ae khất thêm buổi nữa, nhưng nghĩ tới bản thân bùng khá nhiều chương rồi nên cố gắng ngồi gõ bàn phím trong khi đầu đầy mồ hôi... Haizz!!!