Tiêu Viêm, nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết gần như nổi tiếng nhất nhì hiện tại nhưng đồng thời cũng là người mà có nhiều lượng anti fan nhất.
Đừng nhìn hắn giờ mang trong mình vẻ ngoài một tên thiếu niên tuấn tú, nhưng sâu bên trong linh hồn hắn lại là của một người đàn ông trung niên.
Thân là người xuyên việt, không chịu lập harem khi tới dị giới còn không nói, trái lại còn liên tục đùa bỡn tình cảm của vô số người, đây là một sự sỉ nhục không tài nào chấp nhận được.
Chính vì lẽ đó, đã có rất nhiều các hiền tài chí sĩ, mang trong mình sự quyết tâm được truyền vào ngòi bút, viết lên từng bộ tiêu thuyết đồng nhân đấu phá thương khung. Và tất nhiên, nội dung chủ yếu mà bọn hắn mang tới hầu như đại khái là:“ Hành hạ Tiêu Viêm, Cho Tiêu Viêm ăn hành, NTR Tiêu Viêm,...
Ừm, rất không tệ!
Sau khi Tiêu Viêm xuống đài, người tiếp theo khảo thí là Tiêu Mị.
Lúc này, một thiếu nữ bạch y với mái tóc hồng nhảy lên trên đài, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng lại toát lên một tia vũ mị. Gương mặt tuyệt sắc, nhưng cơ thể lại phẳng trông vô cùng bất hợp lý, nhưng chính vì tập hợp mâu thuẫn đó, càng khiến nàng có thêm nhiều người ái mộ cùng chú ý.
“Đấu khí thất đoạn! Cấp bậc cao cấp!” Một tên trưởng lão hài lòng tuyên bố khi Tiêu Mị đặt tay nên trắc thí thạch.
Phía bên dưới, đám thiếu nam thiếu nữ trầm trồ ái mộ, khác hẳn với kẻ thất bại trước đó...
“Tiêu Mị à... xem ra tiểu muội muội này cũng không đến nỗi tệ” Lăng Thiên từ xa gật gù, mặc dù cơ thể nàng còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng dù sao cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ. Hắn... cũng không có chê!
“Người kế tiếp, Tiêu Huân Nhi!” Trưởng lão hô to.
Khi cái tên này vừa được reo lên, bỗng chốc toàn trường liền im lặng, tất cả ánh mắt không chỉ con cháu Tiêu gia mà những người ăn dưa quần chúng cũng đổ dồn về phía một thân ảnh thiếu nữ.
Nơi đó, thân ảnh của một thiếu nữ mặc áo tím, khuôn mặt tuy non nớt nhưng lại toát lên khí tức lạnh lùng tựa như một đóa hoa sen thoát tục. Mái tóc mang màu tử sắc dài, trước mặt kết thành búi, eo thon như lá liễu, bên hông còn là đường cong động lòng người, nàng giống như một vị nữ thần từ trong tranh vẽ bước ra vậy.
Tuổi nhỏ đã quyến rũ động lòng người là thế, không biết lớn lên sẽ còn xinh đẹp đến nhường nào.
Lăng Thiên biết, Tiêu Huân Nhi thực chất là Cổ Huân Nhi, là công chúa của Cổ Tộc, một trong viễn cổ bát tộc, nàng bên người có một tên đấu hoàng cường giả thiếp thân bảo hộ. Thế nên, kẻ nào muốn giở trò sằng bậy với nàng, chỉ chưa đầy một giây thôi là kẻ đó sẽ xuống dưới đất đàm đạo cùng Mạnh Bà ngay.
Cổ Huân Nhi được đưa tới Tiêu Gia theo kế hoạch của Cổ Nguyên - phụ thân nàng với mục đích lấy đi Đà Xá Cổ Đế Ngọc, thứ đó chính là chìa khóa mở ra đấu đế động phủ, mang cho hắn cơ duyên để đột phá Đấu Thánh đỉnh phong, thành tựu Đấu Đế.
Mặc dù vậy, cũng bởi nàng từ khi còn rất nhỏ được đưa tới Tiêu Gia, vẫn còn ngây thơ non nớt nên bị một tên ấu dâm Tiêu Viêm lừa rơi vào bẫy.
Thân mang linh hồn trưởng thành, Tiêu Viêm ngay từ nhỏ vào buổi tối thường xuyên xông vào phòng của Cổ Huân Nhi, lợi dụng cái gọi là ôn nhưỡng xương cốt cùng kinh mạch để sờ mó nàng. Cũng bởi vì lúc đó, tên Tiêu Viêm chỉ là một đứa trẻ, lại giống như không mang ý đồ xấu nên Lăng Ảnh - cường giả đấu hoàng bảo hộ Huân Nhi cũng nhắm mắt cho qua.
Kế hoạch la lị dưỡng thành của Tiêu Viêm gần như đã thành công, sau mỗi buổi tối được hắn sờ mó, Huân Nhi đã vô cùng phụ thuộc vào hắn, thường xuyên cởi chuồng chạy theo hắn chơi đùa tắm mưa.
Lớn lên, khi nàng đã hiểu ra nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng tình cảm của Huân Nhi nàng dành cho Tiêu Viêm đã khắc sâu vào trong thâm tâm mất rồi.
“Đấu khí cửu đoạn! Cấp bậc cao cấp” Tên trưởng lão vô cùng vui sướng hô lên.
Trong ánh mắt ái mộ của toàn trường, Cổ Huân Nhi chỉ lẳng lặng bước xuống, về bên canh Tiêu Viêm cười nói với hắn, hình ảnh như thế, Tiêu Viêm lại càng bị ghen ghét hơn.
Tất cả đều lọt vào trong mắt Lăng Thiên, hắn muốn thử điều động một chút sức mạnh của mình, ngay tại chỗ oanh sát tên Tiêu Viêm ấu dâm vô sỉ kia, ai bảo trong mắt Lăng Thiên lúc này, hình ảnh 2 người giống như không phải là 2 thiếu nam thiếu nữ mà là một tên trung niên đang cười đùa cùng một thiếu nữ ngây thơ đây, nhưng là...
“Hệ thống, tại sao ta lại có cảm giác dường như thế giới này đang bài xích ta?” Lăng Thiên nghi hoặc hỏi.
【 Ting, bởi ký chủ điều động là linh hồn lực của yêu thần thế giới, thế nên bị thế giới bài xích là điều hiển nhiên. Nếu như ký chủ vẫn cưỡng ép sử dụng, khả năng cao sẽ bị thiên đạo trừng phạt 】
Nghe được hệ thống giải thích, Lăng Thiên gật đầu, tuy hắn cũng không sợ cái gọi là thiên phạt cho lắm, nhưng dù sao cái cảm giác bị pháp tắc của thế giới này bài xích cũng thực sự không hề dễ chịu. Hắn lo sợ cái gọi là thiên đạo chế tài không làm gì được hắn nên đâm ra dỗi, kick hắn ra khỏi thế giới này thì vui rồi!
“Thôi thì cho tên này ăn thiên phạt vậy” Lăng Thiên thở dài, sau đó phất tay nhẹ một cái. Tuy tu vi tạm thời bị hạn chế sử dụng nhưng Goro Goro no mi thì chắc không sao chứ nhỉ?
Một giây... hai giây... ba giây...
Đã hơn 10 giây trôi qua, nhưng đến một đám mây đen cũng chẳng có nói gì tới sấm chớp.
Cũng may ở thế giới này hiện tại không có ai quen biết hắn, thế nên không có ai xem được gương mặt quê cực kỳ của Lăng Thiên lúc này.
“Chả có nhẽ...” Lăng Thiên giật mình, sau đó vội mở bảng thông tin.
【 Ting, ký chủ mở ra thông tin cá nhân】
【 Ký chủ 】: Lăng Thiên
【 Tu vi 】: Thần ma đạo cảnh (Map: Yêu Thần Ký) ; Chưa tu luyện (Map: Đấu Phá Thương Khung)
【 Vàng 】: 107198
【 Sức mạnh 】: Pokemon
【 Nghề nghiệp phụ trợ 】: Thần cấp luyện đan sư, thần cấp y sư, thần cấp họa sư,...
(Đã lược bỏ trang sức, tiền tệ cùng với nhiều thứ không quan trọng)
Nhìn bảng thông tin không thể nào nhược hóa hơn được nữa, Lăng Thiên thẫn thờ một lúc, sau đó lắp bắp mà nói:“Ta... ta bị neft rồi?”
Hê lô Ae, đúng hẹn mình lại xuất hiện rồi đây! Cơ mà chắc từ giờ bận rộn nên cuối tuần mới có thể up ngày 2 chương, còn ngày bình thường 1 chương thôi nhé ;)