Sau khi tạm thời từ biệt Vân Linh, Lăng Thiên một thân một mình tiến vào trong Hắc Tuyền.
Gần tới nơi, hắn ngước nhìn lên phía trên, một dòng thác màu đen chảy từ trên thác cao xuống. Xung quanh thỉnh thoảng còn vang vọng tiếng yêu thú gầm gừ...
Dưới đầm nước, không biết bên dưới đến cùng cất giấu cái gì, chỉ biết rằng bất cứ ai rơi vào đó, xương cốt đều sẽ không còn...
Phía sau thác nước thoắt ẩn thoắt hiện một cái hang động, nếu như độc giả nào fan tây du có thể liên tưởng tới Thủy Liêm động...
Lăng Thiên phi thân bay tới, rơi xuống một đoạn bình đài ngay trước cửa hang động được bao phủ bởi vô số minh văn kỳ bí.
- “Minh văn hệ Phong bế à... Ngoài ra còn cố Minh văn hệ công kích” Lăng Thiên cười thầm, với một tên thần cấp Minh văn sư như hắn việc phá giải nó dễ như bỡn...
Nhưng với bản tính ngông cuồng, Lăng Thiên không thèm phá giải mà lập tức tiến vào. Chỉ trong nháy mặt, vô tận công kích hướng hắn đánh tới.
Sau một khoảng thời gian, dường như nhận thấy mục tiêu đã chết, Trận pháp được tạo nên bởi minh văn dừng lại.
Một lúc sau, một thân ảnh hiện ra, Lăng Thiên xuất hiện dưới sự tụ họp bởi vô số ngọn lửa.
- “Loại bỏ hết trạng thái phòng ngự xem ra có chút hơi quá?” Lăng Thiên xoa cằm suy tư, lúc nãy khi bước vào trong, hắn đã nhìn thấu uy lực của minh văn, có thể nói vượt trên Truyền Kỳ cảnh, đạt tới... Thiên mệnh cảnh giới.
Lăng Thiên muốn làm một thí nghiệm thử xem với thực lực của hắn lúc này nếu buông lòng hết tất cả phòng ngự rồi để cường giả Thiên Mệnh cảnh công kích xem có chết không... Kết quả hắn tan xương nát thịt. Nếu không nhờ nội tại của Mera Mera no mi khiến cơ thể hắn có thể nguyên tố hóa, chắc hẳn giờ Lăng Thiên đã ngồi dưới âm phủ uống nước với Diêm Vương rồi.
“May quá, tí thì nghịch ngu, ta mà chết thì ai thụ thai cho đám nữ nhân” Lăng Thiên toát mồ hồi hột nghĩ, đến chết hắn vẫn còn nhớ tới gái...
[Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tích “Tự sát bất thành”, nhận được “Giáp Thiên Thần”]
[Tác dụng của “Giáp Thiên Thần: Hồi sinh lại một mạng ngay khi vừa chết, loại bỏ toàn bộ các hiệu ứng độc, phù phép, nguyền rủa... miễn là có hại cho người mặc]
Nhận được thông báo từ hệ thống, Lăng Thiên lúc này chẳng biết nên nói gì nữa, hắn lựa chọn im lặng rồi bước vào...
Bên trong huyệt động, từng giọt nước nhỏ xuống phát ra thanh âm thanh thúy, truyền vào tận sâu bên trong hang động.
Dần dần tiến vào, phát hiện ánh sáng phía cuối con đường, Lăng Thiên lướt nhanh tới.
Một không gian rộng rãi hiển lộ ngay bên trong huyệt động, chính giữa có một hồ nước lớn, mà cái thác nước màu đen thấy ở phía trên chính chảy xuống chỗ này. Bất ngờ là dù chảy xuống bao nhiêu đi chăng nữa nhưng mực nước không hề tăng lên.
Xung quanh hắc hồ này cũng bố trí vô số minh văn tạo thành màng chắn giống phía bên ngoài. Dĩ nhiên lần này Lăng Thiên không có rảnh đi tự sát mà đàng hoàng phá giải minh văn.
Một lúc sau, hắn xuyên qua lớp màng chắn, chứng kiến phía dưới hồ nước toát ra bàng bạc năng lượng...
Ngay khi Lăng Thiên vừa bước vào, một đạo linh hồn hiện lên ở phía trên ao nước. Đây là một mĩ nữ với dung nhan tuyệt thế, bộ dáng đại khái tầm 25-26 tuổi, mặc một bồ đồ mỏng lụa đen, mái tóc bạch kim, đôi mi thon dài, đôi mắt trong veo làm người bình thường nhìn vào sẽ có cảm giác không thể khinh nhờn, tiếc là dưới lớp lụa mỏng kia lại là một thân thể bốc lửa, có thể biến bất cứ người nào thành cầm thú nếu chứng kiến nó...
Lúc này, nàng mở mắt ra, chứng kiến một thân ảnh thanh niên đang nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng. Tuy vậy nàng không có tức giận, chỉ mỉm cười nói:“Sau mấy vạn năm, cuối cùng cũng xuất hiện một người thiếu niên trẻ tuổi ở đây, xin hỏi ngươi tên là gì...?
- “Trước khi hỏi tên người khác, nàng hãy tự xưng tên mình ra đi” Lăng Thiên biết thừa còn hỏi.
Mỹ nữ không tức giận, chỉ nhàn nhạt đáp:“Ta là Vũ Diễm, còn ngươi?”
Lăng Thiên nhe cặp răng trắng như ngà ra rồi vô sỉ nói:“Ta là Lăng Thiên - Là phu quân tương lai của ngươi!”
.......................
Trong lúc Lăng Thiên đang xâm nhập vào Hắc Tuyền thì đoàn người của Thiên Vận bộ lạc đang hành quân tiến về thành Quang Huy.
Vân Linh vừa đi vừa nhìn chằm chằm “yêu linh” mà Lăng Thiên đưa cho.
Lần đầu tiên cầm lấy nó, nàng nâng niu không muốn rời, bởi đây không chỉ là lần đầu tiên nàng được nhìn và chạm vào yêu linh, mà nó còn là món quà mà phu quân tặng cho nàng.
- “Nàng dung hợp với nó đi, sau đó thả ra rồi tiếp tục vui chơi cũng được” Phân thân Lăng Thiên cười nói.
Nghe lời phu quân, Vân Linh mới tiến hành dung hợp, trong phút chốc khí lãng từ nàng quét qua toàn bộ Thiên Vận bộ lạc khiến mọi người dừng lại, kính sợ mà nhìn.
“Phu nhân đang dung hợp yêu linh”
“Nhìn khí tức này phu nhân có vẻ mạnh hơn nhiều thợ săn khác nha”
Sau khi dung hợp, Vân Linh từ một người bình thường chưa từng tu luyện, bỗng chốc đột phá tới Thanh đồng tứ tinh Yêu Linh sư. Nàng cảm nhận cơ thể mình biến đổi cùng với công pháp mà nàng nhận được nên rất vui vẻ.
- “Cảm ơn phu quân, ta yêu ngươi nhất” Nàng vui mừng reo lên, ôm chầm lấy Lăng Thiên.
“Bạn tôi ơi, do nàng ôm ta đấy nhé chứ ta không có chủ động nha” Phân thân Lăng Thiên cười tà nghĩ, đôi tay không nhịn được vươn ra sờ sờ tấm lưng trắng...
Sau vài ngày, đoàn người cuối cùng cũng tới thành Quang Huy, trong lúc đó, Vân Linh không thiếu mấy lần cùng Ralts giao tiếp. Phải nói với tính cách thuần lương của nàng phối hợp với Ralts đúng là tuyệt phối.
Thủ vệ thấy có một đoàn người từ xa đang tiến vào trong thành, định ngăn lại nhưng thấy trong đám người có Lăng Thiên công tử nên vội vã mở rộng cửa đón chào.
Phủ thành chủ.
- “Lăng Thiên? Hắn trở về rồi sao?” Diệp Tông nghe thủ vệ báo cáo, cũng cảm thấy vui mừng.
- “Dạ bẩm đúng vậy, ngoài ra Lăng Thiên công tử còn dẫn theo một đám dân nhìn rất giống dân tị nạn, xin hỏi chúng ta sẽ làm thế nào với họ ạ?” Thủ vệ hỏi.
Diệp Tông trầm ngâm một lúc, sau đó đưa ra quyết định:“Nếu như là Lăng Thiên hắn dẫn về, ngươi mau bố trí họ sinh hoạt ở vùng đất phía nam đi, nơi đó đất đai trống trải, đủ để bọn họ xây nhà an cư lạc nghiệp”
- “Rõ!” Thủ vệ nhanh chóng rời đi.
Biệt viện Lăng Thiên.
Đám nữ nhân thấy Lăng Thiên trở về, còn dắt theo một cô gái thì tỏ ra vẻ mặt kiểu như ta hiểu, nhưng tất nhiên không có ai dị nghị gì chỉ vui mừng đón tiếp 2 người.
Vân Linh chứng kiến đám tỉ muội, không nhịn được một trận lo lắng, nàng sợ sẽ bị các nàng chèn ép...
- “Dạ... thư- thưa các vị tỉ tỉ, muộ- muội là Vân Linh” Vân Linh giới thiệu, giọng có hơi run run, nói lắp.
Ngưng Nhi tuy không phải là người lớn tuổi nhất nhưng nàng lại là người Lăng Thiên yêu quý nhất, nàng bước tới, cầm lấy tay Vân Linh cười nhẹ nhàng:“Vân Linh tỉ đừng lo lắng, bọn tỉ muội đối xử với nhau như ruột thịt mà, sẽ không ai hại tỉ đâu”
Thấy Ngưng Nhi nói như thế, sau đó vô sô các vị tỉ muội khác cũng bâu quanh hỏi han khiến Vân Linh thở phào nhẹ nhõm, rồi gia nhập đoàn mỹ nữ một cách mây trôi nước chảy.
Tư Không Hồng Nguyệt thấy Lăng Thiên về, không nhịn được vui mừng, nàng đã rất lâu không được hắn chạm vào cơ thể, lần này nàng muốn dù cho có phải hạ mình cầu xin hắn cũng phải để hắn chơi mình. Bởi từ lúc Lăng Thiên đi, nàng chưa từng một lần cảm thấy sướng.
Mấy lần trước nàng có thể dùng tay tự xử, nhưng lúc đó đều được chứng kiến con c-c của hắn trước mặt nên có tài liệu suy nghĩ.
Nàng bước tới, quỳ xuống rồi dùng tay định móc con c-c của Lăng Thiên ra như một thói quen thì bị hắn đẩy ra, Lăng Thiên nhìn nàng cười nói:“Lần này thực sự không được, ta chỉ là một đạo phân thân nên không thể ở lại lâu”
Nói xong, Phân thân Lăng Thiên kết ấn rồi biến mất như một làn khói trong sự ngỡ ngàng của Tư Không Hồng Nguyệt...