Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 404: Chương 404: Haruna bị bắt cóc




Ghi Bree - Một chủng tộc người ngoài hành tinh có khả năng thay đổi hình dạng của mình.

Nghe thì có vẻ oai đấy, nhưng ngoài khả năng biến thân thuật như Naruto đó ra, chủng tộc này sức chiến đấu thực sự hoàn toàn thấp kém, thậm chí một mặt nào đó so với người trái đất còn tệ hơn nhiều.

Ngày hôm nay, Ghi Bree tới Trái Đất để tìm gặp Lala cũng như vị hôn phu của nàng, và cũng giống như bao kẻ khác, mục đích của hắn liền chính là khiến cho Lăng Thiên từ bỏ Lala!!!

“Chết tiệt, nên làm cách gì đây?” Trong hình hài một tên học sinh bình thường của trường cấp ba Sainan, Ghi Bree vừa đi vừa cau mày nghĩ.

Lala là người của hành tinh Deviluke, không nói tới cha nàng là chúa tể vũ trụ, chỉ tính riêng sức chiến đấu thôi liền đã vượt qua hắn cả trăm ngàn lần rồi, thế nên dùng cách mạnh bạo là không được...

“Chả nhẽ ám sát tên hôn phu??? Không được, tên đó cũng là thú dữ!”

Đang trong lúc hắn không biết nên làm thế nào, thì bất chợt trước mặt hắn, Lala cùng đám bạn của mình vừa cười vừa nói đi qua...

“Lala công chúa, quả nhiên là nàng ở đây, nàng vẫn thật đẹp như mọi khi...” Ghi Bree gương mặt ngay lập tức siêu lòng, nếu như không phải biết năng lực của bản thân, e rằng hắn đã một hơi nhảy tới mà đè Lala xuống đất rồi.

Nhìn ngắm bóng lưng của Lala rời đi, ngay khi Ghi Bree đắn đo không biết nên lập ra kế hoạch gì, thì hắn liền chứng kiến ở bên cạnh nàng, một nữ sinh tóc ngắn dễ thương nở nụ cười nhẹ nhàng.

Đẹ- Đẹp quá!!!

“Ực!” Ghi Bree nuốt nước bọt một tiếng, nhìn về gương mặt của Haruna mà tự nhủ:“Xét về độ dễ thương thì không thua kém công chúa hành tinh Deviluke là bao, tuy vậy thân hình đúng là không có bốc lửa bằng ah...!”

Ánh mắt hắn thoáng nổi ý dâm tà, và sau một khắc, một kế hoạch liền nảy ra trong đầu hắn.

Đã không thể trực tiếp đối mặt với hai người đó, vậy chi bằng bắt cóc một người rồi uy hiếp đây?

“...”

“Reng Reng Reng!!!”

“Chủ nhân, có điện thoại!!” Mikado gương mặt ửng đó, đưa tay với lấy đống quần áo lộn xộn trên đất, móc ra một chiếc di động đưa cho Lăng Thiên.

“Ừm, Haruna sao?” Nhìn tên người gọi tới, Lăng Thiên có chút ngạc nhiên.

Nhớ không nhầm giờ này vẫn là trong giờ học thì phải, giống như tìm ta chỉ cần đi tới phòng giáo viên, việc gì phải gọi điện thoại?

Nghi ngờ một thoáng, nhưng Lăng Thiên vẫn không có suy nghĩ thêm, liền bắt máy và nói:“Haruna - chan, có chuyện gì-”

“Khà, ngươi là Tenryu - vị hôn phu của công chúa Lala phải không?”

Hửm?

Lăng Thiên cau mày, sau đó dường như nhớ tới sự kiện gì đó trong nguyên tác, rồi dần trở lên bình tĩnh hỏi:“Ngươi là ai? Tại sao cầm máy điện thoại của Haruna?”

“Việc này ngươi không cần biết!” Đầu dây bên kia, Ghi Bree đắc ý, sau đó liếc mắt về phía đằng sau, nhếch miệng cười khẩy nói:“Ngươi chỉ cần biết là, nếu như trong vòng 5 phút nữa ngươi không đến gặp ta, e rằng chủ nhân của cái điện thoại này liền sẽ không còn trong trắng nữa đâu...”

“Hahahaha!!!”

Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười khả ố xong liền cúp cái rụp khiến cho một bên Mikado đang loay hoay mặc lại đồ lót lên người cũng tỏ ra phẫn nộ.

Cái quỷ gì? Là kẻ điên nào dám vô lễ với chủ nhân của nàng???

Lăng Thiên nhìn chiếc điện thoại một lát, sau đó liền nhắm mắt lại trầm tư. Rất nhanh, trải qua thần thức bộc phát, vị trí của Ghi Bree và Haruna liền bị hắn tìm được.

Nhà kho chứa dụng cụ thể thao gần khu vực phía bắc.

Trong đầu Lăng Thiên lúc này, hình ảnh Haruna đang ngất đi bị trói lại, trong khi tên kia thì đang lộ vẻ mặt hưng phấn đi lại xung quanh mà ngắm nhìn thân thể của nàng. Tuy mặc dù hiện tại hắn vẫn đang ở trong chế độ ngụy trang, nhưng dưới con mắt của Lăng Thiên, hình ảnh thực sự của hắn liền dễ dàng bị xuyên phá.

Ọe, hình hài thật xấu xí, lại còn nhỏ bé đến tội nghiệp.

“Mikado, tên này là chủng tộc gì?” Lăng Thiên truyền vào trong não Mikado hình dạng thực sự của Ghi Bree xác nhận hỏi.

“Ghi Bree? Lũ này chỉ được cái biến hình thuật để lừa lọc nữ nhân khắp vũ trụ, chứ thực lực yếu hơn cả con sên. Chủ nhân, ngài biết hắn sao?” Mikado ngạc nhiên trả lời.

Quả nhiên...

Lăng Thiên nhếch miệng nghĩ, sự kiện này liền không thay đổi nhiều so với trong nguyên tác mà hắn đã từng nhớ. Chỉ có điều lần này, nhân vật chính không còn là cái tên bất bài vô dụng chỉ biết ngã kia thôi.

Mẹ và em gái mình bị người khác chơi liền không biết!!!

“Tên này giả trang thành giáo viên dạy Tennis, lừa lọc gặp Haruna rồi đánh ngất nàng, sau đó định dùng thứ đó để uy hiếp ta từ bỏ vụ hôn nhân với Lala!” Lăng Thiên qua loa nói.

“Cái gì?” Nghe được Lăng Thiên trả lời, Mikado gương mặt bỗng chốc trở lên đầy hắc ám, hoàn toàn không giống như mọi khi với gương mặt dâm đãng, làm nũng bên cạnh Lăng Thiên.

Tên kiến hôi đó, lại định uy hiếp chủ nhân? Lại còn dùng chính nữ nhân mà chủ nhân dự trù để làm điều đó?

“Chủ nhân, cho em 1 phút, chắc chắn em sẽ tìm ra hắn rồi khiến cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên vũ trụ này!” Mikado nghiến răng nói.

“Bộp!!!”

“Mặc xong quần lót vào đi đã!” Lăng Thiên đưa tay vỗ đét một tiếng vào mông Mikado, sau đó giống như cười mà không phải cười nói:“Yên tâm, ta liền đã định sẵn kế hoạch rồi, cứ chờ mà xem đi!!!”

“...”

“Hử, tại sao đã hơn 10' trôi qua mà tên kia vẫn chưa tới? Chả nhẽ hắn bị lạc đường?” Ghi Bree lần này xuất hiện dưới hình dạng thầy giáo dạy Tennis, cau mày đi đi lại lại.

Nếu như Lăng Thiên không đến, chả nhẽ kế hoạch bắt cóc uy hiếp của hắn liền sẽ phải thay đổi sao?

“Không được, vẫn là gọi một cuộc nữa, lần này nói cho tên kia biết vị trí của ta luôn vậy!” Quyết tâm, Ghi Bree lần nữa rút ra điện thoại của Haruna rồi bấm số, chỉ là lần này...

“Tút Tút”

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!!!”

Bậ- Bận?

“Tên- Tên này, hắn vừa tắt máy???” Ghi Bree kinh nhạc, không dám tin Lăng Thiên dám làm thế.

Hắn, có thực sự là thầy giáo không vậy, bộ không quan tâm tới tính mạng và an nguy của học sinh mình sao?

“Ưm?”

Đúng lúc này, tác dụng của thuốc gây mê liền vừa hết, Haruna dần mở mắt. Đang khi nàng muốn cựa quậy thì liền phát hiện, tay chân mình đã bị trói lại từ bao giờ?

“Đây... Đây là đâu? Sao mình lại bị trói lại?” Haruna thì thào nói, sau đó ký ức lần nữa lại ùa về.

Nàng đang tập luyện Tennis, thầy giáo liền gọi mình gặp riêng nói là cần bàn chuyện, và rồi...

“Phư phư, tỉnh lại rồi sao?”

“Ah?” Bị một tiếng cười cắt đứt suy nghĩ, Haruna ngơ ngác ngẩng đầu, liền nhìn thấy vị thầy giáo dạy Tennis của mình đang dùng gương mặt dâm tà mà nhìn nàng.

Sagusa-sensei?

“Sensei, thầy mau thả em ra, có tin em báo cảnh sát-” Haruna sợ sệt đe dọa, nhưng chỉ là với cơ thể yếu đuối đó, ở trong mắt Ghi Bree liền không có chút uy hiếp nào.

Đối mặt với con mồi như vậy liền là món ăn mà hắn thích nhất.

“Thả? Làm gì có chuyện đó!!” Ghi Bree liếm môi một cái, sau đó một ý nghĩ điên cuồng liền xuất hiện trong đầu hắn.

Đã tên kia không quan tâm tới học sinh của mình thì hắn liền “xơi tái” nàng vậy!

“Xoẹt!!!”

“Ahhhhhhhhhhhh”

Haruna hét lớn một tiếng, bởi ngay lúc này, áo đồng phục trên người nàng liền bị Ghi Bree xé toạc ra, để lộ cái áo lót trắng tinh khôi bên trong.

“Se- Sensei... Thầy... Thầy muốn làm gì?” Haruna gương mặt tái nhợt.

“Muốn làm gì sao? Chả nhẽ em lại không biết?” Ghi Bree gương mặt tràn đầy đắc ý, sau đó liền từ từ tiến sát tới trước mặt Haruna, đưa tay nắm lấy cằm nàng rồi nói:“Haruna, sinh con cho ta nhé?”

Ân, rất trực tiếp!!

“Biến đi... Mau biến đi... Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!!!” Haruna nước mắt vào lúc này không kìm nén được nữa, nàng vừa đe dọa vừa van xin, nhưng chỉ tiếc đều vô tác dụng.

“Xoẹt xoẹt!!”

Tiếng vải rách lần này vang lên, chỉ có điều khác với lần trước, lần này thứ bị xé rách là chiếc quần đồng phục của nàng, để lộ ra một chiếc quần lót hồng hào xinh xinh.

Haruna, trên người chỉ còn bộ đồ lót...

“Khà khà, quả nhiên như ta nghĩ, ngươi rất xinh đẹp trong hình dạng này, không thua kém mấy so với công chúa Lala!!” Ghi Bree liếm môi đắc ý, sau đó liền lè chiếc lưỡi của mình liếm nhẹ về phía vùng cổ trắng nõn của Haruna.

Nhớp nháp... Thật kinh tởm!!!

“AHhhhhhhh, có ai không, cứu tôi với!!!!!!” Haruna hét lớn, nhưng thân là thành viên khoa Tennis, nàng biết căn phòng lại cách âm cực kỳ tốt, ở bên ngoài hầu như không thể nghe thấy âm thanh gì phát ra từ trong này cả.

Cửa đang bị khóa từ bên trong, cơ hội có người ngẫu nhiên vào để cứu nàng liền là con số không tròn trĩnh!!!

“Chả nhẽ... Sự trong trắng của mình liền bị tên biến thái này vấy bẩn sao?” Haruna nhắm chặt mắt lại, sau đó từng mảng ký ức liền nổi lên trong đầu nàng.

Akiho - Neesan, Mama, Papa, Lala và các bạn... Còn có, Tenryu-sensei!!!

Vừa nghĩ tới Lăng Thiên, không hiểu sao trong lòng Haruna chợt có chút nuối tiếc. Giá như nàng dũng cảm hơn, giá như nàng mạnh bạo hơn thì tốt biết mấy!!

“Yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng!” Ghi Bree thấy Haruna nhắm chặt mắt ngừng chống cự, tưởng nàng đã thỏa hiệp liền đắc ý cười. Nhưng là, ngay khi hắn vừa định đưa tay xé nốt bộ đồ lót trên người nàng ra, một âm thanh từ đằng sau liền khiến hắn sởn cả gai ốc.

“Ngươi còn định tiếp tục sao?”

Haruna đang nhắm mắt buông thả mặc cho số phận chợt nghe thấy âm thanh khác trong phòng xuất hiện. Nàng mở mắt ra, chứng kiến thân ảnh đứng sau lưng tên khốn kiếp Sagusa-sensei kia liền khiến nàng trong lòng dần trở nên bồi hồi.

Tenryu-sensei, thầy tới cứu em rồi!!!

“Ten- Tenryu!!! Ngươi-” Ghi Bree kinh hãi, hắn liếc mắt nhìn về phía chiếc cửa căn phòng, không biết nó đã mở toang từ bao giờ rồi.

Hoàn toàn không có một chút tiếng động nào!!!

“Vai diễn của ngươi kết thúc, kế tiếp đó liền an tâm biến mất thôi!” Lăng Thiên nhìn Ghi Bree như nhìn một con gián, sau đó đưa tay đặt lên đầu hắn rồi ném đi thật xa với vận tốc siêu thanh.

Bóp nát đầu hắn tại chỗ cũng được, nhưng ở trước mặt một cô bé ngây thơ như Haruna, hình ảnh máu me liền không cần thiết!!!

Dù sao thì, tên kia cũng không sống được khi vừa chạm đất!

“Haruna, em không sao-” Lăng Thiên đưa tay lên, vừa cắt đi sợi dây trói buộc Haruna một cái. Ngay lập tức, cả người nàng liền nhào vào lòng hắn khóc nức nở, mặc cho bản thân đang chỉ độc một bộ đồ lót trên người.

“Huhu, Sensei, em sợ quá!!” Haruna sụt sịt, ôm chặt lấy người Lăng Thiên đầy sợ hãi.

Đưa tay tới xoa lưng nàng an ủi, trong lòng Lăng Thiên tự nhủ có chút xin lỗi vì đã làm nàng sợ đến mức này. Chỉ là, để có thể khiến Haruna rung động vì màn anh hùng cứu mỹ nhân, dù cho hắn đã tới nơi này từ ngay phút ban đầu, nhưng vẫn phải ở bên ngoài chờ đợi theo dõi tình hình.

Chờ đến khi cao trào nổi lên, hắn liền xuất hiện...!

“Haruna, có ta ở bên rồi, em không cần khóc đâu!” Lăng Thiên nhẹ giọng ấm áp nói, sau đó cởi nhẹ chiếc áo trên người mình ra rồi khoác tạm lên người nàng!

Cảm nhận thấy sự ấm áp phía bả vai, lúc này Haruna mới chợt nhớ ra mình trên người chỉ có một bộ đồ lót liền đỏ bừng mặt. Nàng muốn buông tay khỏi người Lăng Thiên, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đôi tay vẫn không buông bỏ.

Cứ như... nó muốn nàng vĩnh viễn ôm chặt người đàn ông này vậy!!!

“Ở bên sensei... Thật ấm áp!” Haruna ngượng ngùng suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu đỏ mặt nói:“Sensei, chúng ta về-”

Chỉ là lần này, không biết là vô tình hay không, đôi chân nàng đang đứng vững liền trượt một cái, khiến cho bản thân liền ngã ngửa về phía sau, đồng thời ôm luôn Lăng Thiên ngã xuống cùng.

Thân thể rắn chắc của Lăng Thiên cũng không biết vì lí do gì liền cũng đổ theo, y như cái cách mà tên Yuuki Rito hay dùng vậy... Thật hư cấu!!

“Oành!!!”

Ngã lên tấm thảm cũ, cả người Haruna bị Lăng Thiên đè xuống dưới khiến nàng có chút ngợp thở. Vừa định hỏi han hắn có sau không, nhưng vừa ngẩng đầu, liền chợt chứng kiến đôi mắt Lăng Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình.

Gần quá...

“Sensei...”

“Haruna, ta...”

Hai người mở miệng đồng thời, và cũng giống như trong bao bộ phim khác, nhạc Romantic liền nổi lên.

Ở trong một một không gian kín, lại trong một tư thế mập mờ, không khó khi hiệu ứng Domino cũng xuất hiện theo.

Haruna với gương mặt đỏ ửng dần nhắm mắt, sau đó hơi nâng nhẹ bờ môi mềm mại của mình lên, và rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.