Lăng Thiên chờ Tiêu Ngữ tu luyện tại Thánh Linh tiên cảnh xong suôi, lúc này mới cùng nàng rời đi.
- “Lăng Thiên, phen này huynh chắc chắn được cao tầng của Vũ Thần tông xem trọng rồi” Tiêu Ngữ đùa vui nói.
- “Ta không quan tâm lắm, nhưng khi nào mới có thể nhận được quà leo bậc?” Lăng Thiên tò mò.
- “Chắc phải một thời gian nữa đi...”
Đang lúc 2 người trò chuyện, chợt có một đám người tiến tới, chặn lại đường đi của hắn.
- “Uy, ngươi là Lăng Thiên? Kẻ vừa mới đánh Long Vũ Âm?” Tên thanh niên đi đằng trước hỏi, với việc phía sau có hơn 10 tên Thiên Mệnh cảnh cường giả mà chỉ dám đứng sau chứng tỏ đầu lĩnh chính là tên thanh niên này.
Lăng Thiên thờ ơ hỏi:“Ngươi là ai?”
- “Ta chính là Hồ Dũng, vị hôn phu của Long Vũ Âm, ta nghe nói ngươi đã chăm sóc Âm Nhi chu đáo nên hiện tại ta muốn mời ngươi đi uống nước một chút!” Hồ Dũng cười lạnh nói, sau đó ra hiệu, ngay lập tức phía sau vài tên Thiên mệnh cảnh cường giả bao vây lấy bọn hắn.
Tiêu Ngữ có chút sốt ruột, nàng không sợ bọn tôm tép này làm phiền nhưng nàng sợ Lăng Thiên thân thủ ra tay à, bởi dù đây là Thánh Linh tiên cảnh nhưng vẫn thuộc trong khuôn khổ của Thánh Linh viện a.
- “Rác rưởi, cút!” Lăng Thiên trừng mắt, biểu tượng của Mangekyou Sharigan hiện ra...
Hồ Dũng đờ đẫn một lúc, sau đó phất tay ra hiệu:“Tất cả, đi!”
Sau đó, cả bọn rời đi trong sự ngỡ ngàng, rời đi xa một chút, một tên không nhịn được hỏi:“Lão đại, ngươi không có trả thù cho Vũ Âm tiểu thư?”
- “Ngu xuẩn!” Hồ Dũng trừng mắt, kiêu ngạo nói ra:“Hừ, Long Vũ Âm là cái gì mà ta phải đắc tội với thiên tài tuyệt đỉnh của Vũ Thần Tông cơ chứ?”
Nghe lão đại mình nói, tên đàn em có chút khó hiểu, mọi khi hắn biết lão đại mình mê chết mệt Long Vũ Âm tiểu thư, hận không thể ra sức mà thể hiện, nhưng sao lần này có chút khác khác... Dĩ nhiên, hắn cũng không dám hỏi sâu, bởi thân phận của hắn chỉ là thuộc hạ của Hồ Dũng.
Quay trở lại chỗ Lăng Thiên, thấy Hồ Dũng đột nhiên rời đi, Tiêu Ngữ có chút bất ngờ nói:“Nghe nói tên hôn phu này của Long Vũ Âm khá cuồng ngạo, sao giờ lại tự động rút lui rồi?”
- “Ai biết? Có thể thấy ta anh tuấn tiêu sái nên biết đường mà rời đi đi?” Lăng Thiên vô sỉ cười cười.
“Hừ!” Tiêu Ngữ hừ nhẹ, sau đó quay mặt đi nghĩ thầm:“Ta không phủ nhận...”
Thực chất, Lăng Thiên đã dùng Koto Amatsukami lên người của Hồ Dũng, khiến cho hắn tránh xa khỏi Lăng Thiên mà đỡ phải để hắn động tay chân, quan trọng nhất là thay đổi suy nghĩ của tên Hồ Dũng này đối với Long Vũ Âm. Đùa chứ, ai mà muốn bên người của nữ nhân tương lai mình còn có ruồi bọ đây?
...
Người ta thường nói, ruồi bọ đám này đến rồi đám kia đi quả không có sai, sau khi Hồ Dũng rời đi, lại một đám người tiến gần tới chỗ Lăng Thiên.
- “Lăng Thiên - thiên tài đến từ Tiểu Linh Lung thế giới, lấy thân phận thấp hèn mà có thể khuất phục Long Vũ Âm, leo tới top 1 của Thánh Linh thiên bảng, quả rất không tệ, có tư cách kết giao bằng hữu với ta!” Tên thanh niên đầu lĩnh dùng ánh mắt cao cao tại thượng nói ra.
“Haizz, lại một tên ruồi bọ!” Lăng Thiên chán nản nghĩ, sau đó hỏi:“Vậy ngươi là ai?”
Tên thanh niên còn chưa trả lời, một tên đàn em đằng sau đã nhanh chân nói:“Ngay bị vị này mà ngươi cũng không biết? Đúng là cô lâu quả văn! Đây chính là Cố Hằng thiếu gia, thiếu chủ tương lai của Cố Thị thế gia, ngoài ra cũng chính là thiên tài tuyệt đỉnh của Vũ Thần tông này đấy”
Cố Hằng không có trách móc tên đàn em, ngược lại rất thưởng thức hắn vì giới thiệu thông tin về mình tuy ngắn mà đây đủ.
Nghe được tên đàn em nói, ánh mắt của Lăng Thiên không còn thờ ơ nữa mà có chút... Ừm, nghiêm túc. Hắn không nói không rằng, kéo lấy tay Tiêu Ngữ liền rời đi!.
- “Uy, ngươi đi đâu! Mau đứng lại!” Thấy Lăng Thiên rời đi, tên đàn em của Cố Hằng nổi giận, định ra tay ngăn lại.
- “Không cần! Dường như hắn không muốn về phe chúng ta, rời đi nhanh chóng ngược lại cũng biết điều, đúng là suy nghĩ của những tên thấp hèn!” Cố Hằng đưa tay ra ngăn cản, có chút nghiền ngẫm nhìn về phía Lăng Thiên. Hành động của Lăng Thiên đã cho hắn biết, tên thiên tài này không muốn dưới trướng hắn!
“Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, để ta xem xem ngươi không có tài nguyên tu luyện cũng như chỗ dựa vững chắc thì có đột phá nổi Thiên tinh cảnh hay không?” Cố Hằng hung ác nghĩ.
Bên kia, bị Lăng Thiên không nói không rằng lôi kéo rời đi, Tiêu Ngữ mới kéo lại hỏi:“Lăng Thiên, sao huynh phải rời đi như thế? Huynh không muốn gia nhập dưới trướng hắn thì cũng đâu nhất thiết phải chạy nhanh như thế? Dù sao đây cũng là Thánh linh viện, hắn không dám làm càn đâu.”
Hiển nhiên, Tiêu Ngữ đã cho rằng Lăng Thiên không muốn gia nhập dưới trướng của Cố Hằng nhưng lại sợ bị hắn gây khó dễ nên nhanh chóng rời đi.
- “Yên tâm, ta chỉ muốn nhanh nhanh trở về tu luyện thôi, còn đám ruồi muỗi đó ta không quan tâm!” Lăng Thiên cười cười.
Thực chất, Lăng Thiên rời đi ngoài việc lười phải giao lưu với đám ruồi muỗi, quan trọng nhất hắn nhận ra được một thông tin quan trọng. Cố Hằng - người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Cố Thị gia tộc hiện tại, nếu như không có sai thì tên này chính là người đầu độc khiến cho Cố Lam bị tê liệt.
“Dám làm tổn thương nữ nhân của ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới thực sự là địa ngục!” Lăng Thiên ánh mắt xẹt qua tia sát khí, không giống như Hồ Dũng, cái tên không trứng ruồi muỗi kia khiến hắn lười ra tay, tên Cố Hằng này chính là một con chuột cống chuyên làm người ta chán ghét, thế nên Lăng Thiên quyết định không thể nhẹ tay được nữa rồi, hắn đảm bảo tên Cố Hằng sẽ không thể sống qua đêm nay mà cái chết của hắn sẽ hoàn toàn không liên quan gì tới Lăng Thiên...