Diệp Thắng thấy Ngưng Nhi và Lăng Thiên nắm tay nhau bước ra, vội mừng rỡ nói.
- “Các ngươi đều thông qua Thiên Huyễn Thánh cảnh rồi à”
Lăng Thiên gật đầu. Hắn biết từ khi hắn rút ra Thiên Vẫn Thần Lôi kiếm thì bên trong đã không còn là thánh cảnh nữa nhưng hắn hơi đâu mà nói, tạm biệt Diệp Thắng, hắn nắm tay Ngưng Nhi ra về.
Diệp Thắng nhìn bóng lưng của 2 người, hắn phải mau chóng thông báo chuyện này sớm với Diệp Tông, bởi ngoài Lăng Thiên ra thì giờ Tiếu Ngưng Nhi cũng là đối tượng cần phải bảo hộ.
Trên đường, lúc này trời đã tối, Lăng Thiên nắm tay Ngưng Nhi rảo bước, Lăng Nhi e thẹn. Đến chỗ tối, bất chợt Lăng Thiên vội ép Ngưng Nhi vào tường, thấyy vậy Ngưng Nhi đỏ mặt, nói nhỏ.
- “Đừng mà Thiên ca, giờ chưa được...”
- “Các ngươi còn không mau ra, hay định chờ lúc bọn ta thân mật mới lao ra quấy phá”
- “Hả?” Ngưng nhi sửng sốt, chợt thấy sau lưng Lăng Thiên là một toán người mặc áo đen. Tên đầu lĩnh nói:“Tiểu quỷ, giờ tử của ngươi tới rồi”
Dường như đã biết lũ người trước mặt, Lăng Thiên khinh bỉ nói:“Thẩm Minh, ta nhớ không nhầm mới chỉ thắng ngươi có chút tiền, ngươi nhỏ mọn tới nỗi chặn đường định làm thịt ta?”
Tên đầu lĩnh sững sốt, không thèm che dấu nữa, bỏ khăn đen ra cười gằn nói:“Lăng Thiên, vốn dĩ ta định cho ngươi chết toàn thây một chút, nhưng ngươi đã nhận ra ta thì ta rất tiếc rồi”
- “Thẩm Minh trưởng lão, con nhóc bên cạnh thì tính sao” Lời này là của Vân Hoa chấp sự của hắc ám công hội
- “Ả ta dù gì cũng có hôn ước với Thẩm Phi thiếu gia, bắt về!”
Nói xong, cả lũ lao về phía Lăng Thiên. Ngưng Nhi thấy vậy vội lao ra trước mặt Lăng Thiên che chắn. Nàng dung hợp Zapdos khiến sau lưng mọc lên đôi cánh màu vàng, xung quanh tràn ngập khí tức hủy diệt của lôi điện...
'Cũng được, cho Ngưng Nhi chiến đấu, để nàng sau lưng ta mãi cũng khiến nàng chậm phát triển' Lăng Thiên nghĩ thầm, hắn không có ý định tham gia vào trận chiến này, nhưng sự an toàn của Ngưng Nhi cũng phải được đảm bảo nên bí mật thả ra Grovyle núp bụi cỏ đề phòng nàng thất thủ.
Ngưng Nhi tựa như lôi đế, từng cái phất tay của nàng là từng tia sét đánh về phía đối thủ, mỗi một phát là một tên lăn ra chết. Vân Hoa thấy thế vội không dám khinh thường, vội dung hợp Xích Viêm Hắc Hổ, lao về phía Ngưng Nhi.
'Tu vi của tên Vân Hoa này đã là hoàng kim, khó tránh khỏi Ngưng Nhi sẽ thua thiệt một chút' Lăng Thiên hơi chút lo lắng.
Nhưng có vẻ như lo lắng của hắn có chút thừa, Ngưng Nhi với khả năng vượt cấp sau khi tu luyện công pháp từ Zapdos nhìn tên Vân Hoa lao về phía mình, nàng không hề nao núng, liền sử dụng ảo ảnh phân thân của Zapdos khiến tên Vân Hoa lao về phía không khí. Tận dụng thời cơ này, Ngưng Nhi cho một đòn shock điện đánh thẳng về phía lưng của Vân Hoa khiến lưng hắn cháy khét ngã xuống.
Ngưng Nhi lần đầu chiến đấu khó thể nói là hoàn mỹ nên thấy tên Vân Hoa ngã xuống rồi nàng cũng không kiểm tra lại vội lao về phía Thẩm Minh.
Tuy bị đánh ngã, những dẫu gì hắn cũng là một tên Hoàng kim yêu linh sư, lại thêm Xích Viêm Hắc hổ cũng là một loại da dày thịt béo nên nằm dưới đất giả vờ chết, tưởng trừng như đã chót lọt chợt một âm thanh như tử thần vang lên:“Đừng có phá hỏng lần đầu chiến đấu của Ngưng Nhi chứ”
Nói xong, không chờ Vân Hoa chợt phản ứng chợt một ngọn lửa bắn về phía hắn. Nếu như hắn để cho Ngưng Nhi dùng sét đánh chết, ít ra hắn còn đỡ một chút vì hắn có thể chết ngay, nhưng đằng này để Lăng Thiên dùng lửa đốt thì hắn sẽ phải cảm nhận nỗi thống khổ trước khi bị lôi về phía âm tào địa phủ.
Kết thúc chiến đấu sau khi Ngưng Nhi tóm lại tên Thẩm Minh, bắt hắn lại rồi lôi về phía Lăng Thiên hỏi:“Thiên ca, người này xử trí ra sao?”
Lăng Thiên nhìn Thẩm Minh một cách chăm chú khiến tên Thẩm Minh này sợ tè ra quần. Lăng Thiên thấy vậy, mỉm cười nói:“Cứ trói hắn lại, giờ ta về thôi”
Ngưng Nhi hơi khó hiểu một chút, nhưng rồi cũng để lại hắn rồi đi theo Lăng Thiên. Nhìn bóng lưng của 2 tên tử thần đó đi xa, Thẩm Minh tưởng như mình đã thoát nạn, oán hận nghĩ:“2 tên khốn kiếp, ta sẽ cho các ngươi biêt thế nào là sức mạnh của Thần Thánh thế gia”
Nhưng tiếc rằng, đó cũng là suy nghĩ cuối cùng của hắn trên cõi đời này, bởi lúc này có tiếng “Xoẹt” một cái, đầu của hắn đã lìa khỏi cổ. Làm sao Lăng Thiên có thể để tên Thẩm Minh sống sót được, việc hắn bỏ đi cùng với Ngưng Nhi chỉ đều trêu hắn chút thôi, hắn đã ra lệnh cho Grovyle kết liễu Thẩm Minh ngay sau đó rồi...
Chiến đấu kết thúc, trời đã tối khuya, lúc này Lăng Thiên không vội về phủ thành chủ mà vẫn nắm lấy tay Ngưng Nhi bước đi.
Ngưng Nhi cũng rất vui vẻ, nàng ước gì có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi. . ngôn tình sủng
Lăng Thiên quay mặt ra nhìn Ngưng Nhi, thấy nàng cũng đang nhìn mình, chợt nàng nhắm mắt lại. Lăng Thiên biết thời cơ của hắn đã tới rồi.
Từ từ, hắn đưa nhẹ đôi môi mình về phía Lăng Thiên. Một nụ hôn ngọt ngào của hắn gửi gắm về phía nữ thần trong lòng từ lâu. Hôn nhau được một phút, hắn buông ra. Ngưng Nhin mở to mắt, đôi mắt long lanh như giọt nước nhỏ giọng:“Thiên ca...”
Lăng Thiên nào chịu đựng nổi nữa, từ khi dọn vào phủ thành chủ không có Hô Duyên Lan Nhược, Thẩm Tú hay Dương Hân đã nhịn đủ lắm rồi, hắn ôm lấy eo Ngưng Nhi, bay về phía một căn trọ. Vứt vội nén bạc để thuê phòng, Lăng Thiên ôm lấy Ngưng Nhi tiến vào...
Ngưng Nhi thấy tình lang ôm mình tiến vào một gian trọ, nàng biết mình sắp được làm nữ nhân của hắn rồi...
Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt Ngưng Nhi lên giường nằm ngửa ra. Nàng ngại ngùng che mặt. Hắn cười cười, sau đó cởi dần quần áo của cả 2. Ngưng Nhi thấy tình lang đang cởi quần áo của bản thân ra, ngượng chín mặt, nhưng cũng rất phối hợp giơ tay, nhấc chân để hắn có thể cởi cho dễ...
Lăng Thiên ôm lấy cơ thể trần như nhộng của Ngưng Nhi, cảm nhận hết từng đường cong ở cơ thể nàng. Mới 14 tuổi nhưng nàng sở hữu một cơ thể hoàn mỹ, bộ ngực to, tròn, vòng eo thon gọn không tì vết và cặp mông căng khiến hắn liên tưởng đây chính là sự hoàn mỹ nhất của tạo hóa.
Hắn ôm lấy Ngưng Nhi, nhỏ giọng nói:“Ta sẽ thương yêu nàng trọn đời, cho dù thiên muốn cướp nàng đi ta cũng sẽ nghịch thiên“. Nói xong, hắn hôn nàng thêm lần nữa.
Ngưng Nhi nghe thấy những lời nói đường mật của hắn, lại thấy Lăng Thiên hôn mình, cũng đáp trả, nàng vươn tay ôm đầu tình lang của mình...
- “Ta cũng vậy Thiên ca, ta sẽ ở bên huynh mãi mãi” Ngưng Nhi nghiêm túc nói.
Lăng Thiên hôn dần, từ từ đi xuống, hắn hôn nên cặp vú của Ngưng Nhi, hôn nên cái rốn của Ngưng Nhi, hôn vào cô bé của nàng... Toàn bộ hành động của hắn làm Ngưng Nhi ngượng chín mặt, cơ thể nàng run một chút nhưng không có đẩy hắn ra.
Lúc này, Lăng Thiên đưa tiểu đệ của mình đặt trước cô bé của Ngưng Nhi, sau đó nhẹ thì thầm nói với nàng:“Ta tiến vào nhé?“.
Ngưng Nhi giọng lí nhí như con muỗi:“Huynh nhẹ thôi nhé, muội sợ đau”
Lăng Thiên từ từ đút vào, một cơn đau tưởng trừng như xé rách cơ thể của Ngưng Nhi. Nàng đau đớn, khóc lóc, ôm trầm lấy lưng Lăng Thiên cào xé. Lăng Thiên mặc cho nữ nhân mình làm, hắn nhẹ nhàng đưa đẩy để cho Ngưng Nhi quen dần hơn.
Được một lúc thì hắn không còn cảm thấy Ngưng Nhi cào lưng mình nữa, thay vào đó là những tiếng rên “hừ hừ” nhè nhẹ phát ra từ Ngưng Nhi. Hắn tôn trọng nàng nên cả tối rất ôn nhu, không mạnh bạo.
Làm Ngưng Nhi ra lần đầu tiên, thấy nàng đã mệt nên đành nghỉ ngơi, ôm nàng chìm đắm trong cơn say của sự hạnh phúc...