Sáng hôm sau
Diệp Tông đang bù đâu vào xử lí sổ sách, chợt thấy Diệp Hàn đi qua.
- “Hàn nhi, ngươi tới có chuyện gì sao?” Diệp tông nghi ngờ hỏi
Diệp Hàn chắp tay, lễ phép:“Hài nhỉ trước là đến thỉnh an phụ thân, sau là có chuyện muốn hỏi ngài một phút.
- “Nói đi” Diệp Tông ngừng ngừng đạo
Diệp Hàn khẽ khom người, nói:“Hài nhi thấy ở biệt viện của Tử Vân muội muội thấy có nam tử, không biết cớ làm sao?”
Diệp Tông trầm mặc, sau đó quyết định nói thật:“Đó là Lăng Thiên, hắn đã là vị hôn phu của Tử Vân rồi”
Diệp Hàn sững sờ, trừng to mắt, gằn giọng nói:“Hắn? Hắn có tư cách gì? Hắn là người của gia tộc nào?”
Thấy Diệp Hàn xúc động, Diệp Tông cũng thông cảm. Hắn cũng biết tình cảm của nghĩa tử mình đối với Tử Vân, nhưng tiếc là Lăng Thiên quá yêu nghiệt rồi.
- “Hắn không có gia tộc, nhưng là một thiên tài xuất chúng, có lẽ là vượt xa con” Diệp Tông thở dài nói
Diệp Hàn nghe Diệp Tông nói, chợt im lặng sau đó mỉm cười đầy nắng xuân:“Thì ra là vậy, Lăng Thiên công tử thật là xuất chúng”
Thấy Diệp Hàn quay ngoắt 180 độ, Diệp Tông sững sờ nhưng cũng không cảm thấy gì, chỉ tưởng Diệp Hàn hồi tâm chuyên ý, vui mừng nói:“Hắn là một người không thể thiếu cho việc phát triển thành Quang Huy, hi vọng con tương lai có thể kết thân với hắn”
- “Hài nhi hiểu, hài nhi xin cáo lui” Diệp Hàn chào lễ phép rồi rời đi, vừa quay lưng về phía Diệp Tông là khuôn mặt hắn vặn vẹo, tràn đầy tà ác nói thầm:“Lăng Thiên, đừng có trách ta...”
Quay trở lại gian phòng của Lăng Thiên tại biệt viện của Diệp Tử Vân.
Lúc này, Lăng Thiên cùng các vị mỹ nữ vẫn đang say giấc, chợt một tiếng động đánh thức hắn.
- “Lăng Thiên, huynh cùng các tỉ muội dậy đi, trời đã sáng lắm rồi” Bên ngoài, giọng nói của Diệp Tử Vân lí nhí truyền vào bên trong.
Nàng ban đầu cũng không có ý định dậy sớm đâu, nhưng hôm nay nàng nghe nói học viện Thánh Lan đã mở cửa cho học sinh đi học trở lại, nàng muốn hỏi Lăng Thiên ý kiến.
Lăng Thiên ngái ngủ, vỗ nhẹ mông các nàng sau đó bật dậy, mọi người mặc quần áo cho nhau khiến khung cảnh rất bình yên.
...
- “Lăng Thiên, huynh tính sao” Diệp Tử Vân ngồi trên bàn, quay qua nhìn Lăng Thiên và Ngưng Nhi nói.
- “Ngưng Nhi, ý muội sao?” Lăng Thiên quay qua hỏi lại Ngưng Nhi
Ngưng Nhi trầm tư một lúc rồi nói:“Muội thấy không cần thiết, đặc trưng của lớp thiên tài là muốn đến thì đến, muốn đi thì đi nhưng cuối năm phải đảm bảo tu vi không đình trệ là được”
Diệp Tử Vân đồng ý, nhưng Lăng Thiên lại nhớ tới có một vài thứ xung quanh lớp thiên tài...
- “Được rồi, các muội cùng những người khác cứ ở đây nhé, ta có chút việc phải xử lí”
- “Huynh/ phu quân định đi đâu?” Mọi người đồng thanh.
Lăng Thiên mỉm cười:“Một chút thôi“. Nói xong, hắn liền tặng cho mỗi người các nàng một nụ hôn vào trán rồi rời đi...
Lăng Thiên rời đi tới học viện Thánh Lan không có gì bất ngờ đối với Diệp Tông, hắn biết với thực lực hiện tại của Lăng Thiên, nếu không phải yêu chủ ra tay thì hoàn toàn không lo lắng về việc hắn bị Hắc ám công hội ám sát.
Bước tới học viện Thánh Lan, dù cho Lăng Thiên không phải là mỹ nữ nhưng rất nhiều ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Phải biết vị ngoan nhân này từng thành tích đều cực kỳ vang dội đấy...
Lăng Thiên nhìn quanh lớp một chút, sau đó định rời đi thực hiện mục tiêu của mình thì một bóng người ngăn hắn lại
- “Lăng Thiên, ra đây với ta một chút”
Người tới là Diệp Hàn, hắn nghe được tin Lăng Thiên xuất hiện ở đây nên đuổi theo.
- “Cút, ta đang bận” Lăng Thiên không thèm nhìn Diệp Hàn, rời đi.
Phì, muốn hắn gọi Diệp Hàn lễ phép ư, không có cửa đâu, ở phủ thành chủ vì để cho Diệp Tông biết hắn không mang thành kiến với Diệp Hàn mới làm dáng một chút, còn ngoài này thì thôi đi.
Diệp Hàn thấy Lăng Thiên vô lễ, nghiêm mặt lại nói:“Hóa ra là tên rác rưởi, đúng là không có sự dạy dỗ của cha mẹ có khác”
Hắn biết Lăng Thiên là cô nhi nên muốn nhục mạ hắn.
Diệp Hàn đã thành công, hắn đã thực sự chọc tức Lăng Thiên...
- “Cút ra đây” Lăng Thiên lườm Diệp Hàn, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí.
2 người bước ra một khu đất trống, xung quanh đã tụ tập vô số người xem náo nhiệt.
- “Kia có phải Diệp Hàn học trưởng không vậy? Hắn trở về rồi à?”
- “Còn người trước mặt là ai”
- “Diệp Hàn học trưởng là Hoàng Kim tam tinh, nhưng Lăng Thiên cũng đã bại Hoàng Kim nhất tinh của Thần thánh thế gia, không biết hai người ai mạnh hơn”
Từng tiếng nghị luận của những người xung quanh, Lăng Thiên mặt không cảm xúc nhìn Diệp Hàn nói:“Dung hợp yêu linh đi, nếu không ta nghĩ ngươi sẽ không còn cơ hội đâu”
Diệp Hàn ánh mắt tràn đầy sát khí, hắn phải phế Lăng Thiên để chứng minh cho Diệp Tông thấy hắn mới là đệ nhất thiên tài, mới xứng đáng với Diệp Tử Vân.
- “Hừ, cuồng vọng” Diệp Hàn nói, sau đó dung hợp yêu linh.
Thân thể hắn sau khi dung hợp yêu linh thì trở lên tráng kiện, trên vai nổi một tầng kim giáp, sau lưng cũng dài ra một cái đuôi lớn, 2 tay thì biến thành những lợi trảo sắc bén.
Kim Giáp Địa long.
Lăng Thiên nhìn Diệp Hàn trước mặt, lại nhớ tới hình dáng mà Diệp Tông trước dung hợp yêu linh
“Diệp Tông dung hợp là yêu linh hình như là Hắc Lân Địa long, còn tên nghĩa tử hắn là Kim Giáp Địa long. Có vẻ như Diệp Tông rất thích Long thì phải, đến nghĩa tử mình cũng phải làm cho hắn dung hợp yêu linh giống mình”Lăng Thiên trầm ngâm nghĩ
Xác thực Diệp Tông rất thích long... Kim Giáp Địa Long thuộc về Yêu linh hệ Cuồng chiến, tại phần đông cuồng chiến hệ thì so ra kém rất nhiều với long tộc chính thức. Tuy vậy Kim Giáp địa long thực lực lại mạnh hơn so với Hắc Lân địa long, thế mới biết Diệp Tông yêu thương nghĩa tử hắn như thế nào. Dĩ nhiên người dung hợp yêu linh mới là mấu chốt, nếu như Diệp Tông có thể phát huy 12 thành công lực từ Hắc Lân Địa long còn Diệp Hàn chỉ cần phát huy 3 thành đã là tốt vô cùng rồi.
- “Chắc ta khi trở về phải cho các vị nhạc phụ mỗi người một con Pokemon chơi thôi, dù sao người ta cũng là phụ thân của nữ nhân mình...” Thì thầm, Lăng Thiên bắt đầu dung hợp yêu linh, hắn có vô vàn cách cho tên Diệp Hàn này biết điều nhưng đánh bại hắn bằng phương thức chính tông nhất mới khiến hắn sụp đổ...