“Ahhhhhh”
“Đừng- Đừng mà!!!!!!!”
Yui Kotegawa hỏang hốt kêu lên, sau đó liền ngồi phắt dậy, trên đỉnh đầu còn ướt sũng mồ hôi.
Nàng giống như gặp phải một cơn ác mộng gì đó ghê gớm lắm...
“Tỉnh rồi sao?”
Đúng lúc này, tiếng Lăng Thiên từ gần đó vọng lại, hắn bước tới bên cạnh Yui, trên tay còn cấm lấy một cốc cacao nóng hổi rồi đặt xuống dưới bàn.
“Sensei, đây là đâu, tại sao em lại ở đây?” Yui mơ hồ nói ra.
“Đây là khách sạn tình yêu!” Lăng Thiên hời hợt nói.
“Là khách sạn tình yêu sao...” Yui lẩm nhẩm, sau đó bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng giật mình, sau đó co cụm lại trên góc giường chùm chăn kín mít, đầu cúi xuống nhìn vào thân thể mình hoảng hốt nói:“Thầ- Thầy không có làm gì biến thái đấy chứ?”
“Bốp!”
“UI da, sao lại đánh em?” Yui ôm đầu bực giọng nói.
“Nói linh tinh cái gì, không nhớ ta mới chính là người cứu em khỏi tay tên già gân biến thái đó sao?” Lăng Thiên dở khóc dở cười nói.
Nghe được lời nói của Lăng Thiên, Yui cũng rất nhanh hồi tưởng lại mớ ký ức hỗn loạn ngày hôm nay. Chỉ là, khi nàng vừa mới nghĩ tới nó, gương mặt trong nháy mắt liền trắng bệch.
Nếu không có sensei khi đó cộng với hai lần may mắn thoát thân lần trước, e rằng...
“Đúng là không có một tên con trai nào tốt, từ người già cho đến trẻ em...” Yui thầm nghĩ, sau đó vội bổ sung một câu:“Dĩ nhiên là trừ papa và anh hai ra!”
“Ực”
Cầm trên tay cốc cacao nóng Lăng Thiên mang tới, Yui uống một ngụm thật dài lấy lại bình tĩnh, sau đó quay sang nhìn Lăng Thiên nghi hoặc hỏi:“Đúng rồi Sensei, sao lúc đó thầy lại ở đó vậy?”
“Ta... Ta là đi ngang qua!” Lăng Thiên hời hợt nói, nhưng trong lòng lúc này đang đậu đen rau muống cả nhà tên già biến thái kia.
Thực chất là, tên thanh niên và tên cảnh sát biến thái trước đó là do hắn biến thành, mục đích chỉ là dọa cho Yui một trận, qua đó truyền tải những thông điệp đắt giá mà đầy ý nghĩa về cuộc sống.
Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít...
Thế giới này chỉ có làm chịu khó, cần cù thì bù siêng năng, có làm thì mới có ăn...
Cái loại không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu buồi, ăn cứt...
“...”
Đó, còn vô số bài học cần dạy cho nàng biết về xã hội, cơ mà mới dạy tới bài thứ 3 đã phải kết thúc vì một biến cố hi hữu.
“Vậy sao... Dù sao cũng thật cảm ơn Sensei, nếu không có thầy chắc em giờ cắn lưỡi tự vẫn rồi!” Yui nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu, sau đó hơi chút do dự nói:“Sensei, thầy có muốn báo đáp... gì đó đại loại thế không?”
Báo đáp?
Lăng Thiên kinh ngạc, sau đó liền theo bản năng đùa giỡn nói:“Vậy dùng cuộc đời em trả ơn cho ta thì sao?”
Người nói vô ý, người nghe hữu tình... Yui nghe thấy lời nói của Lăng Thiên, ban đầu sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh gương mặt đã lại đỏ bừng, giọng ấp a ấp úng nói:“Thầy- Thầy nói thật chứ?”
Ah?
Tiểu nữu này không phân biệt đâu joke là gì sao?
“Đừng căng thẳng, ta chỉ nói đùa thôi!” Lăng Thiên tức cười nói ra.
Nghe thấy chỉ là nói đùa, Yui ngẩn người một chút, trong lòng không hiểu thấu có chút tiếc nuối, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bực mình nói ra:“Sensei, chuyện này không phải dùng để đùa đâu!”
Hai người nói nói thêm được vài câu, cuối cùng cả hai dần trở lên im lặng không biết nói gì cả khiến bầu không khí dần trở nên xấu hổ.
Đối với Lăng Thiên, hắn lúc này im lặng vì nghĩ xem đối sách tiếp theo để đưa nàng lên giường. Còn về phần Yui, nàng im lặng vì xấu hổ, bởi dù sao đây cũng không phải căn phòng bình thường mà là... khách sạn tình yêu!!!
Love Hotel... Thứ này có nằm mơ nàng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân đến nơi này.
“Sense.../Yui...”
“Thầy/Em nói trước đi!”
Cả hai bỗng chốc cùng mở miệng, cùng nói một câu giống nhau khiến không khí lại trở nên càng ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là Lăng Thiên chủ động cướp lời nói:“Nếu em đã không có chuyện gì, chúng ta rời khỏi nơi này nhé?”
Việc đến nước này, tốt hơn hết vẫn là để dịp khác, bởi dù sao Lăng Thiên hắn cũng không chắc chắn lắm về tâm lý của Yui bây giờ là như thế nào.
Nhỡ chẳng may chỉ vì thèm khát cơ thể nàng mà đặt nàng xuống dưới háng chinh phục, sau đó nàng liền cắn lưỡi tự sát thì quả thực ngượng ngùng.
Ài, thật là tiếc một nơi thích hợp như thế này quá...
“Không được!” Yui rất nhanh phủ định nói.
“Hả? Sao lại không, chẳng nhẽ em muốn ở lại?” Lăng Thiên kinh ngạc hỏi.
Biết bản thân nói năng không rõ ràng khiến Yui ngượng ngùng, cuối cùng nàng vẫn phải kiên trì giải thích:“Giờ vẫn còn sớm, nếu như chúng ta ra ngoài, chẳng may bị người khác nhìn thấy thì cả em lần thầy đều gặp phiền phức đấy!”
Thầy giáo cùng học sinh rủ nhau vào khách sạn,... Học sinh là Sugar baby, cùng thầy giáo của mình thác loạn tại từ sáng đến tối... Đủ loại tiêu đề mà các nhà báo có thể giật tít được.
“Là thế sao, vậy để ta rời đi trước là được rồi, em có thể chờ một lúc rồi bước ra!” Lăng Thiên nhún vai, sau đó liền quay người định rời đi.
Chỉ là, ngay khi hắn vừa có ý định, Yui bỗng chốc vươn người ra khỏi lớp chăn mềm, choàng tay qua cổ hắn giữ lại mà nói:“Không!!!”
Yui choàng tay qua cổ Lăng Thiên, bầu vú lại ép vào ngực hắn qua lớp áo khiến hình ảnh trông cực kỳ xấu hổ. Dĩ nhiên, chính bản thân nàng cũng biết hành động của mình là vô cùng trơ trẽn, nhưng không hiểu sao ma xui quỷ khiến kiểu gì mà nàng lại làm như vậy.
“Yui...” Lăng Thiên mở miệng nói.
“Sensei, lời thầy vừa nói khi nãy... Giờ là thật hay đùa?” Yui đột nhiên hỏi một câu mơ hồ.
Biết rằng nàng lại nói tới lời đùa giỡn lúc trước, Lăng Thiên nhéch môi mỉm cười, sau đó điềm tĩnh nói:“Nếu là thật thì sao?”
Nghe được lời nói đó, Yui trong lòng tìm đập càng nhanh, một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ đột nhiên xuất hiện trong đầu của nàng.
Mình cùng với Sensei... Cả hai kết hôn rồi sinh con... Có lẽ sẽ là một cuộc sống hạnh phúc nhỉ?
“Sensei... Em sẽ cho thầy trinh tiết của mình... Nếu như thầy cả cuộc đời này chỉ có mình em được chứ?”
Tiéng nói lí nhí như muỗi, nhưng lọt vào tai Lăng Thiên lại không khác gì sét đánh ngang tai.
Nếu như là những tên nhân vật chính bình thường, chắc chắn vào lúc này bọn hắn sẽ tỏ ra bản thân là chính nhân quân tử, lập tức từ chối mà xoay người rời đi. Chỉ là, hắn không phải là nhân vật chính, càng không phải là chính nhân quân tử gì.
Hắn là Lăng Thiên, tùy ý mà làm, và lúc này tiểu đệ đệ của hắn cũng đang biểu tình dữ dội rồi!
“Thế nào, có được-” Yui mở miệng dò hỏi, nhưng nàng còn chưa kịp dứt lời, cơ thể liền lần nữa bị đẩy ngã xuống giường.
“Bịch”
Hai đôi mắt trên dưới nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một người chủ động nhắm mắt lại rồi nâng nhẹ đôi môi lên.
Dùng hành động thay cho câu trả lời, có vẻ như Sensei là chấp nhận lời đề nghị của nàng rồi...