Bên trong đình viện Nạp Lan gia.
Lúc này, có 2 bóng người đang đứng đó trò chuyện với nhau, một tên nam tử trung niên và một thiếu nữ xinh đẹp. Từ gương mặt xem ra, người thiếu nữ kia có khả năng chính là nữ nhi của hắn.
Chỉ là, trong khi 2 người đang trò chuyện, trên gương mặt thiếu nữ vẫn có chút cau mày tràn đầy lo lắng.
- “Phụ thân, người nói xem gia gia liệu có thể được chữa khỏi bệnh không?” Thiếu nữ gương mặt rầu rỉ nói.
Người trung niên kia không trả lời, chỉ âm thầm thở dài:“Yên Nhiên, con vẫn cứ nên hi vọng đi...”
Không sai, vị thiếu nữ xinh đẹp kia chính là đóa hoa, là tiểu công chúa của Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan Yên Nhiên, đồng thời cũng là người chỉ khoảng hơn nửa năm trước đây đã tới Tiêu gia từ hôn với Tiêu Viêm lần đó.
Không ngoa khi nói, nàng chính là tiểu tức phụ chưa cưới về của Tiêu Viêm.
Gương mặt thanh tú, mĩ lệ, mái tóc dài hồng kết thành 2 bím dài quá lưng. Mặc dù chỉ khoảng 14,15 tuổi nhưng có thể thấy cơ thể nàng phát triển trông như thiếu nữ 18,20. Đôi chân dài trắng nõn không tì vết, bộ ngực no đủ đang phát dục khiến cho bộ hồng y dần có dấu hiệu trật trội.
Ước hẹn cuộc chiến với Tiêu Viêm dù mới chỉ qua được chưa tới một phần ba, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên không ngày nào là không ngừng cố gắng tu luyện.
Nàng không quan tâm tới hiện tại Tiêu Viêm tu luyện ra sao, còn vẫn là phế vật hay đã quật khởi. Trong đầu Nạp Lan Yên Nhiên lúc này chỉ có 2 thứ mà nàng hướng tới, đó là sức khỏe của gia gia và chưởng khống số mệnh của bản thân.
Từ nhỏ, Nạp Lan Yên Nhiên đã được gia gia mình nói về hôn ước của nàng với Tiêu Viêm. Mặc dù rất không cam lòng khi phu quân tương lai mặt mũi nàng còn chưa được gặp nhưng nàng vẫn rất tôn trọng gia gia, không muốn cãi lời hắn.
Gia gia nói, hắn và gia gia của Tiêu Viêm là bằng hữu thân thiết. Thế nên, từ nhỏ cuộc hôn ước này đã được sắp đặt ngay từ khi nàng và Tiêu Viêm còn chưa ra đời.
Nhưng rồi, một biến cố liền xảy ra, gia gia bị trúng độc, một loại độc vô cùng quỷ dị cực kỳ khó giải.
Với sức mạnh của Nạp Lan gia, Đan Vương Cổ Hà cũng đã từng tới qua vài lần nhưng đều thất thủ vô sách. Hắn nói rằng lạc độc của Nạp Lan Kiệt đã thâm nhập vào trong cốt tủy, nếu không có luyện dược sư cường đại mang trong mình dị hỏa thì sẽ vô pháp mà chữa trị.
Từ đó, Nạp Lan Yên Nhiên vô cùng quật cường, nàng không còn muốn tiếp nhận vận mệnh của mình nữa mà muốn tự mình nắm lấy nó chứ không phải gửi gắm cho ai kia.
Với Nạp Lan Yên Nhiên xem ra, nếu như nàng có thể trở lên mạnh mẽ hơn, ít nhất là mạnh hơn so với sư phụ nàng, đồng thời cũng là tông chủ hiện tại của Vân Lam Tông - Vân Vận thì chắc chắn nàng sẽ có cơ hội mời tới những luyện dược sư mạnh mẽ.
Chính vì lẽ đó, nàng muốn giải quyết thật nhanh cái gọi là ước hẹn 3 năm đối với Tiêu Viêm, để cho nàng có thể toàn tâm toàn ý mà truy cầu thực lực, giúp cho gia gia mình có thể khỏi bệnh.
Nếu như điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của Tiêu Viêm? Xin lỗi, ta chỉ biết nói có vậy!
Nghe được phụ thân trả lời, trong lòng Nạp Lan Yên Nhiên ngày càng nặng trĩu.
“Hi vọng gia gia có thể chống đỡ thêm chục năm nữa, chờ lấy ta tu vi đột phá đấu tông đi...” Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng nguyện cầu, nàng cũng không kì vọng nơi này sẽ xuất hiện một tên luyện dược sư mang dị hỏa đâu.
Đang khi 2 cha con tâm sự thì bỗng chốc, một tiếng vang làm cắt đứt cuộc trò chuyện thân mật.
“BÙM!”
- “Cái gì? Có người tập kích Nạp Lan gia?” Phụ thân của Nạp Lan Yên Nhiên, Nạp Lan Túc ánh mắt mở lớn, nhìn về phía tiếng động nơi xa.
- “Hừ, lại dám có kẻ dám đánh vào Nạp Lan gia chúng ta ngay giữa đế đô này sao? Đúng là ăn gan hùm mà!” Nạp Lan Yên Nhiên ánh mắt lạnh như băng, rút kiếm xông về phía nơi phát ra tiếng động.
Dám tới quấy rầy trong lúc nàng buồn bực, chắc hẳn kẻ tới sẽ phải đen đủi lắm đây!
Thấy nữ nhi mình hùng hùng hổ hổ, Nạp Lan Túc cười khổ, sau đó mặt mũi cũng nghiêm túc lại. Thân là gia chủ, hắn cũng sẽ không thể để ai xúc phạm uy nghiêm của gia tộc.
...
Quay trở lại phía ngoài cổng, nơi mà Lăng Thiên đang giằng co cùng lão già quản gia.
Nhìn lấy lão già đó trong miệng kêu la thảm thiết, đồng thời cũng không ngừng chửi rủa lấy mình, Lăng Thiên ánh mắt trầm xuống, nhìn hắn nói ra:“Ta nói này lão già, ta tới đây để cứu giúp Nạp Lan lão tướng quân của các ngươi, mà ngươi thì đối xử với ta bằng cách này sao?”
- “Đánh rắm, ngươi thuần túy là tới đây quấy rối, đừng hòng lừa lão phu... Ui da đau!” Lão già quản gia mặt mũi trợn trắng, nhìn Lăng Thiên quát.
“Thật là, sao ở đâu cũng có những tên nhân vật phụ não tàn vậy nhỉ?” Lăng Thiên thở dài thầm nghĩ.
Đang trong lúc hắn định một hơi xông vào Nạp Lan gia cho xong chuyện thì bất chợt, 2 khí tức từ đâu xống tới, người chưa đến mà giọng nói đã vang lên:“Người tới là kẻ nào?”
Lăng Thiên quay mặt ra nhìn, thấy người đến là một thiếu nữ xinh đẹp và một người đàn ông trung niên, đồng thời câu nói vừa rồi cũng là từ hắn mà ra.
Nạp Lan Yên Nhiên và Nạp Lan Túc xông tới, dừng trước mặt Lăng Thiên đánh giá một chút, sau đó Nạp Lan Túc chắp tay, nhìn Lăng Thiên nói ra:“Ta chính là Nạp Lan Túc, gia chủ hiện tại của Nạp Lan gia, không biết công tử là người phương nào, cớ sao lại vô duyên vô cớ đánh người Nạp Lan gia chúng ta?”
Ân, rất có phong phạm gia chủ, không có ngay lập tức mà xuất thủ tấn công!
- “Ta-” Đang khi Lăng Thiên định giải thích thì lão giả đãng bị Lăng Thiên khống chế lúc này liền hô to:“Gia chủ, hắn tới đây là quấy rối!”
Heo đồng đội! Khốn kiếp!
Lăng Thiên chửi thề trong lòng một chút, sau đó buông tên lão già đó ra, đồng thời đánh giá Nạp Lan Túc.
“Khoan đã, nếu như hắn là Nạp Lan Túc, vậy thiếu nữ bên cạnh chẳng phải là?” Lăng Thiên ánh mắt sáng rực, quay sang nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên Nhiên.
Gương mặt, hình dáng, khí chất,... Tất cả đều là cực phẩm. Nếu như không phải nàng còn đang trong tuổi phát dục, có lẽ về sắc đẹp và sự quyến rũ cũng không hề thua kém Nhã Phi là mấy. Nhất là bộ ngực kia, chậc chậc...
Thấy Lăng Thiên cứ thế mà nhìn chằm chằm ngực mình như trư ca, Nạp Lan Yên Nhiên ánh mắt phát lạnh, 1 tay che ngực, một tay chỉ kiếm về phía Lăng Thiên quát:“Dâm tặc, ngươi còn dám nhìn?”
A, bị nàng phát hiện? Thôi không sao, đằng nào về sau nàng chả là của ta!
Lăng Thiên thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn Nạp Lan Túc nói ra:“Nhạc ph- Nhầm, Nạp Lan gia chủ, ta tới là để chữa bệnh cho Nạp Lan lão tướng quân, không biết vì lí do gì mà tên lão già kia không cho ta vào, còn xuất thủ trước. Ta cũng chỉ là hoàn thủ mới gây ra động tĩnh này thôi!”
Nghe được Lăng Thiên giải thích, Nạp Lan Túc cũng không phải người cố chấp bao che khuyết điểm, hắn nhìn sang lão già quản gia trầm giọng nói:“Có thật thế không?”
- “Gia chủ, ngài đừng tin hắn, ngài xem đến y phục và huy chương hắn còn không đeo trên người, không phải tới đây quấy rối thì là gì?” Lão già mếu máo.
Nạp Lan Túc ngẫm lại một chút, thấy quản gia nói có vẻ hợp lý, hắn quay sang nhìn Lăng Thiên đáp:“Hắn nói cũng đúng, công tử nói tới đây để cứu trợ Nạp Lan gia chúng ta nhưng lại không mang gì để chứng minh, hắn xuất thủ cũng không phải là không có cơ sở!”
Thấy Lăng Thiên không trả lời, Nạp Lan Túc thở dài, xem ra Lăng Thiên cũng giống như mấy tên trước đó, định dựa vào may mắn mà thâm nhập Nạp Lan Gi.
Hắn đang định phất tay gọi hộ vệ tới đuổi Lăng Thiên đi thì bất chợt, một ngọn lửa hư không xuất hiện, hừng hừng thiêu đốt trên lòng bàn tay của Lăng Thiên.
- “Thứ này đã đủ chứng minh hay chưa?” Lăng Thiên một tay xuất ra Thanh Liên Địa Tâm hỏa, ánh mắt cá chết nhìn lấy Nạp Lan Túc nói.
Thật là, cứ phải khiến ta lôi đồ nghề ra mới chịu là sao...?
- “Đó...Đó thật là dị hỏa!” Nạp Lan Túc kinh hãi, nhìn chằm chằm ngọn lửa trên tay Lăng Thiên nói ra.
Thân là gia chủ của Nạp Lan gia, kiến thức hắn cũng không phải đến nỗi tệ. Nếu xét về sức nóng, hình dạng cũng như khí tức kì dị phát ra từ ngọn lửa đó, nếu không phải dị hỏa thì chặt đầu hắn đi!
Nghe được cha mình kinh hô, ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên cũng co rút lại, nàng không dám tin dị hỏa lại thực sự xuất hiện.
“Dị hỏa thực ở trên tay hắn?” Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng thầm mắng tại sao thứ quý giá đó lại có trên người như Lăng Thiên, đồng thời lòng nàng cũng có chút vui mừng, cuối cùng thì điều nàng mong chờ đã đến!