Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 137: Chương 137: Thần điện




Tại Chính Điện của Thiên Linh viện lúc này, người người nhốn nha nhốn nháo.

- “Ở tòa thần điện chính giữa kia, tụ tập hầu như đều là các con cháu thế gia của các đại thần tông, ngoài ra còn có vô số các thiên tài khác nữa” Vừa dẫn đường, Cố Bối vừa giải thích, lúc này trong thần điện, cũng khá là đông, tầm mấy trăm người đang quây quần giao lưu với nhau.

Cố Bối không hổ là người thừa kế của Cố Gia, hắn tiến tới không hề có một chút ngăn trở nào.

Trước mắt, chính đạo gồm có sáu Đại Thần tông, là liên minh với nhau. Tại trên đại thế giới cùng tam đại tà tông tranh đoạt Thần Trì, vì để cho quan hệ liên minh duy trì tốt đẹp, hậu bối ở giữa trao đổi là cần thiết, miễn cho tại trên đại thế giới, người một nhà đánh nhau.

Cho nên hàng năm, các đại thần tông trong lúc đó thường xuyên đi lại lẫn nhau.

Thiên Âm Thần Tông phái tới Vũ Thần Tông tổng cộng hơn hai trăm đệ tử, tất cả đều là nữ, có rất nhiều người tướng mạo phi thường xuất chúng, rất là gây chú ý ánh mắt của người ngoài, nhất là các nam đệ tử của Hỏa Thần Tông, chứng kiến nữ đệ tử của Thiên Âm Thần Tông, nguyên một đám ánh mặt tỏa sáng, không khác gì những con thú động dục.

Lúc này, Cố Bối dẫn Lăng Thiên tới một cái bàn, nơi đó tỉ tỉ của hắn cũng đang chờ ở đó.

- “Lăng Thiên, ở nơi này!” Cố Lam vẫy tay, ở bên ngoài nàng vẫn gọi Lăng Thiên bằng tên, nàng sợ nếu gọi hắn bằng tướng công sẽ gây phiền phức tới hắn.

Lăng Thiên cười cười, cũng không có phát tác gì, cùng Hoàng Oanh và Cố Bối tiến tới.

Bên trái Cố Lam, bên phải Hoàng Oanh, còn Cố Bối ngồi đối diện gây lên một tràng oanh động.

“Thiếu niên kia là ai? Sao hắn lại có diễm phúc như thế?”

“Ngươi không biết? Đó chính là thiên tài Lăng Thiên của Tiểu Linh Lung thế giới đó!”

“Lăng Thiên? Nếu vậy hắn chả phải là cái tên leo top 1 Thánh linh thiên bảng đó sao? Chậc chậc, thật là diễm phúc!”

Bên trong thần điện, Long Vũ Âm chứng kiến Lăng Thiên tới liền vui vẻ tiến tới, nhưng khi nàng chứng kiến bên cạnh sư phụ mình có 2 người nữ nhân khác, nàng có chút bực bội rồi.

“Chết tiệt, chậm chân quá!” Long Vũ Âm tức giận suy nghĩ, đành ngồi cạnh Hoàng Oanh.

Trong một cái bàn, ngoại trừ Lăng Thiên, Tỉ đệ Cố Gia, Long Vũ Âm cùng Hoàng Oanh đều là những người có thân phận hiển hách không ai chọc nổi, thế nên hầu như ít ai dám bén mảng tới vị trí gần đó.

- “Xin chào, ta có thể ngồi cạnh được chứ?” Một âm thanh vang lên, người tới chính là cái tên được nhiều người nhắc tới nhiều nhất trong khoảng thời gian gần đây - Lý Hành Vân của Thương Viêm thế gia.

Lý Hành Vân lúc này tên tuổi lên như diều gặp gió, hắn không chỉ đánh bại Lý Ngự Phong, còn bộc lộ thiên phú vô cùng kinh khủng của mình, nhất là yêu linh mà hắn dung hợp, hoàn toàn áp đảo một đầu so với những người khác. Hình dáng yêu linh xinh đẹp quyến rũ, khi dung hợp với chủ nhân khiến cho Lý Hành Vân trở thành nam thần trong mắt các nữ đệ tử.

Thấy không ai nói gì, Lý Hành Vân điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Bối, hắn nhẹ giọng nói:“Đa ta Cố huynh đã bán cho ta yêu linh hồ điệp đó, chẳng mấy chốc ta có thể hoàn toàn đánh bại Lý Ngự Phong, lúc đó ta sẽ là người thừa kế duy nhất của Thương Viêm thế gia, lúc đó chắc chắn sẽ không quên Cố Huynh đâu!”

Cố Bối lắc đầu, hắn chỉ chỉ tay vào Lăng Thiên nói:“Ngươi cảm tạ sai người, chủ nhân chân chính của yêu linh hồ điệp đó không phải ta mà là người này!”

Nghe được Cố Bối nói, Lý Hành Vân cả kinh, hắn đã nghe qua Lăng Thiên, là thiên tài tuyệt đỉnh của Vũ Thần tông hiện tại, nếu như Cố Bối có thể bỏ ra được thần cấp phát triển tính thượng cổ yêu linh thì hắn thấy cũng là bình thường, nhưng với một người không bối cảnh như Lăng Thiên mà bỏ ra được thì quả là đáng kinh ngạc.

Lý Hàn Vân chắp tay, vô cùng kính nể Lăng Thiên nói:“Cảm tạ Lăng Thiên huynh, ta đời đời kiếp này sẽ không quên ân tình này đâu!”

- “Khỏi đi, dù sao ngươi cũng đã bỏ tiền ra, không cần thiết phải như vậy” Lăng Thiên phất tay, khiêm tốn nói.

Bất chợt lúc này, trong thần điện bống chốc trở lên vô cùng ồn ào, một thanh niên mặc trường bào màu bạch ngân đi tới, hắn oai hùng suất khí, bộ pháp trầm ổn, tại trong đám thiên tài tựa như hạc giữa bầy gà.

Long Thiên Minh - Người thừa kế hợp pháp đứng đầu của Long Ấn thế gia, cũng là một trong những người có tiềm năng nhất để trở thành tông chủ của Vũ Thần tông.

Long Thiên Minh chậm rãi đi tới, xung quanh lưu quang vận chuyển, khí tức trên thân tự thành nhất mạch, dẫn dắt hơi thở của tất cả mọi người. Năm nay hắn chỉ mới 26 tuổi, tu vi liền đã đạt tới Thiên tinh - cửu tinh cảnh, tuyệt đối là thiên tài chói mắt nhất Vũ Thần tông (Ngoại trừ Lăng Thiên).

Hắn tiến tới, nhìn thấy Long Vũ Âm liền nở nụ cười nói:“Không nghĩ tới đường muội cũng ở đây!”

Long Vũ Âm không hề phản ứng hắn, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, hoàn toàn không cho Long Thiên Minh mặt mũi.

Long Thiên Minh cười lơ đễnh, cố tỏ ra mình là người lễ độ sau đó nói:“Xem ra đường muội đang cùng bạn bè tán gẫu, ta đành rời đi vậy!”

Khí độ của Long Thiên Minh làm cho vô số thiên tài rú lên, khiến cho vô số thiếu nữ hoài xuân, thầm xem hắn như người trong mộng.

- “Oanh nhi, ngươi xem hắn so với ta ai suất khí hơn?” Lăng Thiên cười đùa hỏi Hoàng Oanh.

Hoàng Oanh bĩu môi nói:“Hừ, đúng là một tên đạo đức giả, so với Lăng Thiên ca ca như trời và đất, căn bản không thể so sánh!”

Đùa gì chứ, nàng hiện tại đã là người của Lăng Thiên, hỏi câu đó khác gì xúc phạm nhân phẩm của nàng, huống chỉ trước đó nàng cũng không đem Long Thiên Minh để vào mắt, bởi hắn xét về độ soái còn thua xa Tiêu Ngữ nói gì tới Lăng Thiên.

Nàng tuy trước đó là thiếu nữ hoài xuân như bao người, nhưng cũng có thiếu nữ “this”, thiếu nữ “that”, không thể đánh đồng được!

Lăng Thiên cười giỡn, sau đó quay sang Long Vũ Âm truyền âm nói:“Âm nhi, ngươi có muốn làm người thừa kế duy nhất của Long Ấn thế gia không?”

Long Vũ Âm sững sờ, không nghĩ tới Lăng Thiên lại hỏi thế, nàng kinh ngạc trả lời:“Sư phụ, người định làm gì?”

Ánh mắt Lăng Thiên phát lạnh, trong lời nói tràn đầy sát khí nói:“Nếu ngươi muốn, vi sư sẽ cho tên Long Thiên Minh đó biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.