Sau một hồi đưa Cố Lam lên từ đỉnh núi hoa quả sơn cho đến ngũ hành sơn, lúc này Lăng Thiên đã buông tha vì nàng đã thấm mệt.
Cố Lam rúc nhẹ trong lòng Lăng Thiên, tâm nàng thực sự bây giờ quá hạnh phúc rồi, nàng không ngờ rằng ban đầu chỉ nghĩ ủy thân cho người này để đổi lấy tỉ muội nàng có cơ hội thở dốc, ai ngờ nàng đã lại trầm luân từ lúc nào không hay.
- “Lam nhi, cảm giác thế nào?” Lăng Thiên ân cần hỏi.
Cố Lam vẫn còn đang ngái ngủ, nàng chỉ cọ quậy một chút làm nũng, sau đó nói bằng giọng nũng nịu:“Cho thiếp ngủ thêm chút nữa đi”
Lăng Thiên cười hà hà, bóp lấy cái mũi ngọc đáng yêu của nàng trêu đùa nói:“Nàng không mau mau thông báo, ta chỉ sợ tên Cố Bối đó thấy lâu quá mà xông vào thôi”
Vừa nhắc đến chuyện đó, Cố Lam giật nảy mình, sau đó vội vàng mặc quần áo, nàng cũng sợ tên đệ đệ chết bầm đó xông vào phá hỏng bầu không khí hạnh phúc của nàng.
Một lúc sau, cả hai người đều đã mặc quần áo chỉnh tề, lúc này Cố Lam mới lấy ra truyền âm thạch liên hệ Cố Bối trở lại.
Nhận được tin từ tỉ tỉ, Cố Bối hớt hải trở về, thấy gương mặt hồng nhuận phơi phơi của nàng cùng với việc nàng đã tự mình đứng lên được, hắn mừng rỡ đến phát khóc, lao vào ôm chầm lấy vị tỉ tỉ này của mình.
- “Tỉ tỉ, ta biết ngay ngươi sẽ không làm sao mà” Hắn òa khóc như một đứa trẻ.
Cố Lam cưng chiều vuốt lấy mái tóc của đệ đệ mình, với nàng, dù cho Cố Bối đã lớn bao nhiêu, đã cưới rất nhiều nàng dâu về nhà rồi nhưng trong mắt của nàng, hắn vẫn mãi là đứa trẻ cần được bao bọc.
Một bên Lăng Thiên sẵng giọng nói:“Cố Bối, ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đã đến lúc ta trở về đi thôi”
Cố Bối lúc này mới chú ý đến Lăng Thiên còn ở một bên, hắn bị Lăng Thiên chứng kiến hết hình ảnh xấu hổ đó của mình nên có chút ngại ngùng nói:“Lăng Thiên, ta quên mất là ngươi vẫn có mặt ở đây”
Sau đó, Cố Bối đưa cho Lăng Thiên một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong có chứa khoảng 1500 viên linh thạch, hắn nói:“Đây chính là quà cảm tạ của ta, ta biết với việc ngươi có thể chữa hết bệnh cho tỉ tỉ, xa xa số lượng này còn thiếu rất nhiều, nhưng ta dám cam đoan, một khi ngươi còn ở Vũ Thần tông một ngày, không người dám gây khó dễ ngươi, ta thề bằng tính mạng của mình!”
Thấy Cố Bối nghiêm túc, Lăng Thiên cũng sững sờ, ngược lại con hàng này cũng chính nhân quân tử, hắn vẫy tay chào từ biệt nói:“Được rồi, ta sẽ không khách khí. Cố Bối, ngươi nhớ phải mọi lúc mọi nơi chú ý tới Cố Lam đấy!”
Nghe được Lăng Thiên nói, Cố Bối chỉ tưởng đó là lời nói của một vị y sư quan tâm đến người bệnh nên vỗ ngực cam đoan:“Ta đảm bảo, từ giờ ta sẽ luôn trông chừng tỉ tỉ, không kẻ nào dám cả gan làm hại nàng nữa!”
Đúng vậy, qua chuyện này hắn cũng biết, có thể thần không biết, quỷ không hay khiến cho Cố Lam trúng độc, chắc chắc kẻ đó phải có thế lực cực kỳ lớn bên trong Cố Gia, nếu như hắn vẫn còn phóng túng như trước, e rằng tình cảnh này lại tiếp tục tiếp diễn. . truyện ngôn tình
Nhìn thân ảnh Lăng Thiên rời đi, Cố Bối xúc động nói:“Lăng Thiên, vị huynh đệ này ta giao định!”
Bên cạnh, Cố Lam cười cười, giọng nói trêu đùa:“Cố Bối, ngươi phải gọi là tỉ phu mới đúng!”
- “HẢ!!????”
...........................
Lăng Thiên trở về biệt viện của Tiêu Ngữ, vừa bước đến cửa đã thấy nàng đứng trong sân chờ, nàng thấy Lăng Thiên trở lại liền hỏi:“Lăng Thiên, cả ngày nay huynh đi đâu?”
- “Ta đi làm chút nhiệm vụ thôi, kiếm tí linh thạch để tu luyện” Lăng Thiên nói xong, tiện tay vứt cho Tiêu Ngữ tầm khoảng 200 viên.
- “Cái gì? Đây là...? Đừng nói với ta là huynh đi ăn cướp?” Tiêu Ngữ chứng kiến số linh thạch, có chút hoảng hồn rồi.
Lăng Thiên cho nàng một ánh mắt cá chết, cái gì mà đi ăn cướp cơ chứ? Bộ nàng không biết ta tài hoa hay sao mà còn hỏi điều ngớ ngẩn vậy.
- “Ta “tình cờ” nhận được một nhiệm vụ chữa bệnh kỳ quái, thù lao là 1000 linh thạch, thế nên huynh không phải lo” Lăng Thiên xoa tay.
- “Nhưng... nhưng thế này cũng quá nhiều, ta không thể nhận được!” Tiêu Ngữ vẫn có chút e ngại, định trả lại Lăng Thiên.
Lăng Thiên tranh thủ nắm lấy tay nàng, mặt mũi ân cần nói:“Một tháng ngươi chỉ nhận được 5 viên linh thạch, ngươi đã cho ta 2 viên. Nay ta nhận được 1000 viên, cho ngươi 200 viên thì có làm sao?”
Bị Lăng Thiên nắm lấy tay, Tiêu Ngữ có chút xúc động co rút tay về, nàng giọng nói ấp a ấp úng:“Nhưng... “
- “không nhưng nhị gì cả, nếu ngươi không nhận thì đừng coi ta là “huynh đệ”!” Lăng Thiên nghiêm mặt.
Thấy Lăng Thiên như thế, Tiêu Ngữ cũng không dám trả lại nữa rồi, nàng vội thu nhận để hắn yên tâm.
Chờ Tiêu Ngữ trở về phòng, Lăng Thiên mới yên tâm lôi ra 1000 linh thạch, giọng thì thầm:“Để biến 1000 thành 10.000 hoặc 100.000, xem ra ta còn phải đi vài nơi khác để kiếm thêm thu nhập nữa rồi...!”
Nay không có cảm hứng tạm tung 1 chương, mai 3 chương nhé ae =.='