- “Mỹ-Mỹ nhân kế?” Huân Nhi mặt cứng đờ trong giây lát, sau đó nhìn Lăng Ảnh nổi khủng nói:“Lăng lão, ngươi vừa nói cái gì?”
- “Ây da tiểu thư, bình tĩnh lại chút” Lăng Ảnh bịt tai lại, sau đó cầu khẩn:“Tiểu thư nghĩ xem, cách đó rất hoàn hảo. Người vừa có thể tiếp cận hắn để điều tra lai lịch, vừa có thể lấy về chìa khóa mà không phải kinh động đến bất cứ ai, há chẳng phải rất tuyệt sao?”
Huân Nhi lắc đầu lia lịa, nàng bực tức nói:“Ta đường đường là tiểu thư của Cổ gia, lại phải ủy khuất làm nữ nhân của cái tên cuồng dâm, dâm đãng đó sao?”
- “Chưa hết, hắn giống như có rất nhiều nữ nhân bên cạnh. Y theo lời ngươi nói, vậy ta chẳng phải là vợ lẽ?” Huân Nhi khinh thường.
Lăng Ảnh thở dài một hơi, hắn xem ra tiểu thư vẫn chưa hiểu hết ý mình. Vốn định nói nam nhân ai chẳng có tam thê bảy thiếp, nhưng nghĩ tới nếu như hắn nói ra câu này thì e rằng tiểu thư sẽ cho một mồi lửa mà thiêu rụi chòm râu của hắn mất.
- “Tiểu thư của ta, ai nói ngài phải ủy thân cho hắn đâu. Chỉ cần tiếp cận, nịnh bợ hắn một chút để moi lấy thông tin cùng sự tin tưởng của hắn là được!” Lăng Ảnh trả lời.
Huân Nhi đỏ mặt, hóa ra nàng đã tưởng tưởng hơi xa một chút. Cũng phải thôi, sau cái đêm lần đầu chứng kiến Lăng Thiên cùng Hàn Nguyệt trên giường, suy nghĩ của nàng không biến chất mới là lạ.
- “Nhưng-Nhưng hắn còn chưa chắc nhìn trúng ta này. Lăng lão ngươi không biết, mỗi lần hắn nói chuyện với ta, gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh băng, trong khi rõ ràng nếu xét về sắc đẹp thì ta so với Hàn Nguyệt tỉ còn hơn một chút đây này” Huân Nhi phồng má nói.
- “Hắn-Hắn thật chướng mắt tiểu thư?” Lăng Ảnh nghi hoặc, ngay sau đó lập tức lắc đầu phủ định:“Không thể nào, tiểu thư thân mang huyết mạch đấu đế, ngoài thiên phú tuyệt đỉnh ra, bối cảnh cùng sắc đẹp cũng là phi thường tốt. Ta không phải nịnh hót, nhưng xác thực ở trên đại lục này, tìm một người có thể vượt qua tiểu thư thì dường như là không có!”
Nghe được Lăng Ảnh khen như thế cũng khiến Huân Nhi có chút ngượng ngùng, nàng đỏ mặt nhìn hắn hỏi:“Vậy tại sao hắn lại làm vậy với ta?”
Lăng Ảnh trầm tư một chút, sau đó rất nhanh đưa ra chủ ý:“Tiểu thư, ta xem có khi tại người cũng không niềm nở mỗi khi nói chuyện với hắn cho lắm. Người thử xem từ mai thay đổi sắc mặt một chút xem sao...?”
Huân Nhi cũng thở dài rồi gật đầu, xem ra chỉ còn cách như thế...
Ngày hôm sau!
Vẫn như mọi khi, mỗi lần Huân Nhi từ Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện xong, về đến nhà là lại thấy một màn cẩu lương từ Lăng Thiên cùng Hàn Nguyệt.
Hắn ngồi trên ghế tựa, trong lòng là Hàn Nguyệt đang nhẹ nhàng lột vỏ hoa quả rồi đút vào miệng cho hắn ăn, thỉnh thoảng cả hai người đều thâm tình nhìn nhau mà cười.
Đây quả thực chính là đòn chí mạng dành cho đám độc thân cẩu mà...
“Huân Nhi, ngươi phải bình tĩnh, đây chỉ là giả vờ thôi!” Huân Nhi cố động viên bản thân, sau đó từ từ bước vào.
Hàn Nguyệt thấy Huân Nhi trở về, cũng không định đứng lên khỏi người Lăng Thiên mà nở nụ cười nói:“Huân Nhi muội, muội đã trở về?”
Bao lần bị Huân Nhi bắt gặp thế này, Hàn Nguyệt đã thành thói quen không còn ngại ngùng nữa rồi.
- “Hàn Nguyệt tỉ!” Huân Nhi gật đầu, sau đó nhìn sang Lăng Thiên, nở nụ cười gượng gạo nói:“Lăng-Lăng Thiên đạo sư, ta trở về rồi!”
“Tiểu nữu này hôm nay quên uống thuốc?” Lăng Thiên nhìn Huân Nhi có chút nghi hoặc, bởi mọi khi mỗi khi trông thấy hắn, nếu không phải là có công chuyện thì thường lờ đi cơ mà?
- “Qua đây!” Lăng Thiên nhìn Huân Nhi vẫy tay
Huân Nhi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ:“Chả nhẽ ta mới cười với hắn mà hắn đã gục dưới chân ta?”
Xem ra trước đó hắn đối xử với ta toàn là trang? Nam nhân này đúng là đần độn mà, thua xa Tiêu Viêm ca ca...
Huân Nhi nhẹ nhàng thong thả bước tới, nàng nở nụ cười tươi nói:“Lăng Thiên đạo sư, ngươi có chuyện gì cần ta?”
Giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt tựa tiên tử... So với bình thường khi nói chuyện với Lăng Thiên quả thực khác một trời một vực.
Lăng Thiên ôm Hàn Nguyệt đứng lên, sau đó đưa tay sờ nhẹ vào trán Huân Nhi.
- “Ngươi làm gì?” Huân Nhi nhanh chóng đẩy tay hắn ra, đồng thời bực bội nghĩ:“Tên này đúng là khốn kiếp, chưa gì đã định chạm vào cơ thể bản tiểu thư?”
Sờ lên trán Huân Nhi xong, Lăng Thiên sau đó lại sờ lên trán mình, miệng lẩm bẩm:“Không có sốt?”
Nghe được Lăng Thiên nói xong, gương mặt Huân Nhi liền đỏ bừng như trái ớt.
Hóa ra... Hóa ra hắn tưởng ta có bệnh?
- “Có ngươi mới bệnh, cả nhà ngươi mới bệnh!” Huân Nhi hét lớn, sau đó chạy vội về phòng.
Bỏ lại Lăng Thiên cùng Hàn Nguyệt phía sau. Lăng Thiên nhìn Hàn Nguyệt, tò mò hỏi:“Nàng là có bệnh thật sao?”
- “Thiếp không có biết a Thiên ca” Hàn Nguyệt nhẹ lắc đầu nói, sau đó ngón tay mơn trớn ngực Lăng Thiên, giọng nói nũng nịu:“Huân Nhi đi rồi, chúng ta có nên...”
Lăng Thiên nhìn Hàn Nguyệt nở nụ cười dâm đãng, sau đó bế bổng nàng vào phòng.
...
Mấy ngày tiếp theo, cứ mỗi khi gặp mặt Lăng Thiên, Huân Nhi lại hành xử vô cùng kỳ lạ khiến cho không chỉ hắn, mà ngay cả Hàn Nguyệt cũng thấy nghi ngờ.
“Lăng Thiên đạo sư, món ăn này do ta đích thân làm, ngươi thử xem?”
“Lăng Thiên đạo sư, ta có chỗ không hiểu lắm trong tu luyện, ngươi có thể vì ta giải thích không?”
“Lăng Thiên đạo sư, nhìn ngươi thật là soái, chẳng tránh đám nữ sinh đều vì ngươi mà phát cuồng”
“Lăng Thiên đạo sư...”
Lăng Thiên ánh mắt cá chết nhìn Huân Nhi, hắn trầm giọng hỏi:“Thế nào, dạo này ngươi uống lộn thuốc? Có cần ta luyện cho ngươi một viên Phá Tâm đan hay không?”
Phá Tâm đan - Đan dược thất phẩm, chuyên dùng để trị tâm ma...
- “Đúng đó Huân Nhi muội, Thiên ca của ta là một tên luyện dược sư thân mang dị hỏa, chắc chắn có thể luyện chế được Phá Tâm đan dành cho muội!” Hàn Nguyệt bên cạnh, nhìn Huân Nhi quan tâm nói.
“Luyện dược sư mang dị hỏa... Chi tiết này đáng lưu ý đây” Huân Nhi thầm nghĩ. Sau đó, gương mặt nàng liền cứng đờ, nàng không nghĩ tới bản thân chủ động sử dụng Mỹ Nhân kế với Lăng Thiên, hiệu quả không thấy đâu mà toàn thấy tác dụng phụ thế này...
- “Ta... Không phải... Ta-” Huân nhi ngập ngừng nói, nhưng ai biết vào lúc này, ánh mắt của Hàn Nguyệt bỗng nhiên rực sáng, nàng giống như có một tia hiểu ra, nhìn Huân Nhi vui mừng nói:“Ah ta biết rồi, có phải muội cũng đã thích Thiên ca rồi đúng không? Không sao, tỉ tỉ ta không keo kiệt đến nỗi mà không chịu chia sẻ nam nhân của mình cho người khác đâu. Dù sao...”
Nói tới đây, Hàn Nguyệt có chút ngại ngùng nói:“...Dù sao thì ta cũng không đủ sức để giữ mà!”
Lại cẩu lương với ta?
Bị Hàn Nguyệt nói như vậy, ngay sau đó Lăng Thiên cũng nhìn sang nàng, ánh mắt có chút kỳ dị khiến Huân Nhi mặt đỏ bừng, vội hét lớn:“Không phải như vậy mà!”
- “Được rồi muội tử, tuy ngươi chưa có phát dục hoàn toàn, nhưng ta cũng không vì thế mà ngại đâu!” Lăng Thiên cười đùa, sau đó vỗ nhè nhè lên vai Huân Nhi an ủi.
Huân Nhi cố nín tức giận, mặt nàng co rúm lại, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn Lăng Thiên gượng gạo nói:“Lăng-Lăng Thiên đạo sư, ta từ lâu đã ngưỡng mộ tài năng của ngươi, hi vọng từ nay cho phép ta ở bên cạnh ngươi học hỏi, có được không...?”
Nói xong, nàng còn hơi cúi đầu xuống, ánh mắt chớp chớp tỏ vẻ quyến rũ, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:“Huân Nhi, ngươi phải nhịn, phải nhịn thì kế hoạch mới thành công!”
Nhìn Huân Nhi lúc này, Lăng Thiên mới từ từ hiểu. Hóa ra, nàng là muốn tới bên cạnh hắn để lấy về chìa khóa của Tiêu gia.
“Muốn chơi với ta, vậy cũng là muốn trả giá một chút” Lăng Thiên cười lạnh nghĩ, sau đó mặt mũi thờ ơ nói ra:“Cũng được, xem ở Nguyệt nhi phân thượng, ta miễn cưỡng để ngươi ở bên cạnh!”
Nói xong, hắn mang theo Hàn Nguyệt bước ra ngoài, để lại gương mặt phát hỏa của Huân Nhi ở phía sau.
“Khốn kiếp, chiếm tiện nghi của ta còn làm ra vẻ!” Huân Nhi căm tức, nhưng nghĩ tới lời của Lăng Ảnh văng vẳng bên tai lại đành cặm cụi đi theo.
...
Đi dạo xung quanh nội viện, hễ bước chân 3 người đến đâu là ở đó có tiếng hò hét.
Đối với nữ sinh, Lăng Thiên trong mắt các nàng không khác gì nam thần, ai nấy đều kêu la muốn sinh hầu tử kể từ khi bọn họ biết tới hắn khi hắn lên lớp.
Đối với nam sinh, Hàn Nguyệt giống như là một bông hoa tuyết thanh nhã, Huân Nhi như đóa hoa hồng ngọt ngào... Bọn chúng cũng chỉ kém một bước nữa là lao tới quỳ rạp dưới chân các nàng nguyện làm nô lệ.
Thế nên, khi chứng kiến 3 người đi với nhau, nam sinh và nữ sinh ngay lập tức lao vào ăn thua đủ, nam sinh thì nói tên mặt trắng Lăng Thiên câu dẫn nữ thần của bọn hắn, còn nữ sinh thì bảo nữ thần của các ngươi câu dẫn nam thần của các nàng trước...
Lời qua tiếng lại, cuối cùng suýt lao vào đánh nhau khiến chấp phá đường trưởng lão phải tới để dọn dẹp!
Đang trong lúc Lăng Thiên muốn tới Thiên Phần Luyện Khí tháp làm nốt nhiệm vụ thu nhập dị hỏa, bất chợt hắn liền trông thấy Tô Thiên - đại trưởng lão của nội viện đi qua.
Thấy hắn mặt mũi gấp gáp, Lăng Thiên có chút tò mò. Hắn đi tới, nhìn Tô Thiên hỏi:“Ngươi gấp gáp chuyện gì?”
Tô Thiên thấy người tới bắt chuyện là Lăng Thiên liền rất vui mừng, sau đó kể khổ nói:“Lăng Thiên đạo sư, ngài có điều không biết, “Tiểu yêu nữ” đang đói, ta cần phải mau chóng tới đưa thức ăn cho nàng không nàng sẽ ăn hết đống dược tài của học viện mất!”
Nói xong, Tô Thiên liền vội rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Lăng Thiên ánh mắt xa xăm, miệng thì thào nói:“Tiểu Yêu Nữ sao... Xem ra Vẫn Lạc Tâm viêm vẫn phải ngâm nước thêm lần nữa rồi”