Đệ Tử của Hỏa Thần tông và Thiên Âm thần tông đến giao lưu cũng chỉ khoảng 2-3 ngày, lúc này bọn hắn chuẩn bị về rồi.
Lúc này, tại nơi tập kết của Thiên Âm thần tông
- “Cái gì? Ngươi nói thánh nữ muốn gặp ta?” Hoa Hỏa sững sờ.
- “Đúng vậy! Thánh nữ chỉ đích danh ngươi tới gặp nàng, nhanh lên đừng chậm chễ” Một nữ đệ tử truyền tin cho hay.
Hoa Hỏa sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng được Minh Nguyệt Vô Song triệu tập, trước đó nàng chỉ là một tên đệ tử bình thường, được gặp thánh nữ đã là một may mắn chứ đừng nói tới được triệu tập.
- “Không biết thánh nữ muốn gì ở ta?” Hoa Hỏa vui mừng nghĩ, nhanh chóng tiến về căn phòng của Minh Nguyệt Vô Song.
Tại biệt viện của Minh Nguyệt Vô Song.
- “Thánh nữ, ta tới rồi đây!” Hoa Hỏa bên ngoài thông báo.
- “Vào đi!” Tiếng Minh Nguyệt Vô Song vọng ra.
Nhận được sự đồng ý, Hoa Hỏa liền tiến vào, trước mặt nàng chính là khuê phòng của Minh Nguyệt Vô Song, nhưng điều kỳ lạ là lúc này, thánh nữ đang ngồi trên giường, trước mặt nàng có một lớp màng che lớn ngăn cách tầm nhìn phía bên ngoài vào trong.
- “Thánh nữ, ngài triệu tập ta có chuyện gì vậy?” Hoa Hỏa có chút thụ sủng nhược khinh hỏi.
- “Hoa Hỏa, ta biết ngươi, đấu giá hội lần này chính là ngươi chủ trì, lần này ta gọi ngươi đến chính là muốn thông báo quyết định của Thiên Âm thần tông đối với ngươi!” Tiếng Minh Nguyệt Vô Song vọng ra, nhưng điều kỳ lạ là giọng nàng có hơi run run.
- “Thánh nữ, có- có chuyện gì vậy? Ta đã làm sai gì sao?” Hoa Hỏa run rẩy, nàng tuy có hơi chút kỳ lạ về âm thanh của thánh nữ, nhưng nghe sắp có thông báo đặc biệt dành cho mình, nàng không nhịn được run rẩy.
- “Quyết định của cao tầng Thiên Âm thần tông là... Ưm... Ah... Ngươi phải ở lại đây... Ah... thực hiện nghĩ vụ của một đệ tử của Thiên Âm thần tông!” Minh Nguyệt Vô Song nói.
Nghe được điều đó, Hoa Hỏa sững sờ, nàng quỳ xuống có chút tuyệt vọng, nàng hiểu, ý vị trong câu nói đó chính là gì, đây là muốn nàng phải dùng thân thể mình đi lấy lòng một tên đệ tử thế gia nào đó, kéo lấy sự ủng hộ của hắn về phía Thiên Âm thần tông.
- “Thế nào? Ngươi không muốn?” Tiếng Minh Nguyệt Vô Song có chút giận dữ.
- “Đệ tử... chấp nhận!” Hoa Hỏa cúi mặt xuống, mắt nàng có chút long lanh, cuối cùng điều gì đến cũng phải đến, ai bảo thiên phú nàng không được tốt mà lại có sắc đẹp đây.
Hoa Hỏa ước, giá mà bản thân thiên phú cũng tốt như sắc đẹp của nàng, lúc đó nàng sẽ được cao tầng quan tâm, nhưng ai bảo đời không như mơ, nàng cuối cùng vẫn chỉ là một quân cờ...
- “Xong rồi thì ngươi đi đi, bây giờ ta cùng những người khác sẽ trở về, còn ngươi thì tối nay tới địa chỉ ghi trong tờ giấy này, ta hi vọng ngươi biết ngươi phải làm gì!” Minh Nguyệt Vô Song trục khách, giọng nói có chút gấp gáp và thở dốc.
Dù có chút nghi hoặc, nhưng đang trong trạng thái buồn rầu nên Hoa Hỏa cũng không chú ý lắm rồi cáo lui.
Ngay khi Hoa Hỏa rời đi, tiếng Minh Nguyệt Vô Song rên la:“Nô tì... Nô tì ra rồi...!”
Thì ra, phía bên trong lúc này, Minh Nguyệt Vô Song đang ngồi lên con c-c của Lăng Thiên, nàng vừa bị hắn nhấp hông vừa phải cố không cho Hoa Hỏa biết nên cố nhịn không rên la mạnh mẽ, nhưng khi Hoa Hỏa đi rồi nàng cuối cùng cũng chút được gánh nặng, thoải mái mà rên la.
- “Làm tốt lắm!” Lăng Thiên vui mừng, xoa bóp lấy cặp vú to mềm của Minh Nguyệt Vô Song.
- “Đại nhân, ả ta có thứ gì tốt mà ngài quan tâm tới vậy?” Minh Nguyệt Vô Song thở dốc, nàng có chút ghen ghét rồi, rõ ràng theo nàng cảm nhận thấy, tu vi hay thiên phú của Hoa Hỏa cũng không được tốt, cơ thể cũng không quyến rũ, dâm đãng bằng mình, tại sao có thể khiến đại nhân quan tâm như vậy.
Lăng Thiên không trả lời, hắn cũng không biết tại sao, có lẽ chính là cơn phát tác của cá nhân đi...
Tối hôm đó, toàn bộ đoàn người đã trở về, Viêm Dương hí hửng đặt Growlither lên đầu mình cùng trở về, còn Minh Nguyệt Vô Song cũng mang theo Hypno đi bên cạnh, ánh mắt nàng lóe lên, nàng phải mau chóng thực hiện điều mà đại nhân giao phó, có như thế, nàng mới nhanh chóng trở về vị trí quen thuộc của nàng - dưới háng của đại nhân.
Minh Nguyệt Vô Song quay sang nhìn Hypno, để có thể hoàn thành nhiệm vụ, không thể thiếu được con yêu linh thần kỳ mà đại nhân cấp cho rồi...
Cùng lúc đó, tại một gian phòng trong một khách điếm.
Hoa Hỏa đứng trước cửa phòng, dựa theo vị trí mà thánh nữ cung cấp chính là nơi này, nhưng nàng không dám bước vào bởi nàng còn chưa biết người bên trong đến cùng là ai?
“Thôi, dù sao thì vận mệnh của ta cũng chỉ có thế” Hoa Hỏa thở dài, sau đó đẩy cửa vào.
Vào bên trong, toàn bộ khung cảnh tối om, Hoa Hỏa miễn cưỡng có thể thấy rõ trên giường có một vị thanh niên đang ngồi.
- “Xin chào, ta là Hoa Hỏa, đệ tử của Thiên Âm thần tông, nghe nói công tử tài hoa phong nhã, Hoa Hỏa nghe thôi đã muốn hiến thân, thế nên xin công tử không chê” Hoa Hỏa giọng nói hơi run, tiến về phía trước.
Nhưng dần dần, nàng nhìn xem thân ảnh có chút quen thuộc, mãi đến khi đến đủ gần, nàng mới thấy rõ khuôn mặt đó, Hoa Hỏa kinh hãi kêu lên:“Tại sao lại là ngươi?”