Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 118: Chương 118: Thế giới đêm 18




Cô nhạy bén đưa tay kéo Ngọc Diện thoát khỏi cái bóng to lớn không rõ ràng kia, khi định hình lại thì chỉ nghe tiếng

RẦM!!!!!

Một cái lồng sắt được thả xuống, mặt đất lạnh băng trãi dài cái bóng. Ngọc Diện kinh ngạc

“ Không thể nào, sao lại... “

Vụt vụt vụtttttt

Những mũi tên lao ra từ vách tường, như một cơn mưa. Khó khăn tránh né, cô kéo tay Ngọc Diện muốn rời khỏi đó. Chạy ra ngoài cửa, một đám nữ sát thủ cầm chủy thủ xông lên. Cô lấy súng bắn vào đầu từng người một, máu loan ra khắp nơi. Bọn họ ngã xuống

Cố thoát ra ngoài, khi rời khỏi liền nhìn xung quanh. Cô lạnh lẽo nâng gọng kính, Ngọc Diện vẫn chưa hoàn hồn

“ Sao lại như vậy, Herlly... “

Rồ rồ...

Tiếng nổ xe máy vang lên, cô vén những mảng cây cỏ ra. Lạnh lùng

“ Đi... “

Ngọc Diện hồi thần sững người nhìn bóng lưng cô, sau đó chạy theo...

Bọn cô bắt một chiếc taxi trở về, phía sau là những chiếc mô tô phóng như gió lao theo. Điện thoại Ngọc Diện reo lên, đôi mắt híp lại nhìn số lạ đang hiển thi trên màn hình

“ Ai? “

“ Đưa máy cho Hắc Nguyệt “

Ngọc Diện kinh ngạc khi nghe tiếng nói của Thẩm Lăng, có chút cứng người đưa cho cô. Cô lạnh nhạt

“ Nói “

“ ĐÔNG PHƯƠNG HẮC NGUYỆT! Cậu ở đâu? “

Lời nói lạnh lẽo thấu tận tâm can, cùng với sự tức giận được kìm nén của Thẩm Lăng

“ Àh! Tôi sẵn nói luôn, tôi xin rút khỏi bang “

“... “

“... “

“ Ha ha haaaaaaa.... Giỏi! Giỏi lắm, lấy đi mảnh pha lê của tôi. Giết em gái tôi, hãm hại Bạch gia. Làm nhiều chuyện như vậy. Mục đích của cậu là gì đây hả? Lão đại Đông Phương? “

Lời nói Thẩm Lăng mang theo cợt nhã, nhưng nếu nghe kĩ sẽ nghe ra ẩn ẩn đau đớn trong tiếng nói. Nhưng cô lại không hề quan tâm, lạnh nhạt

“ Tôi có mục đích gì, ngài không cần biết. Nhưng cô em gái của ngài khiến tôi khó chịu, tiện đường nên tôi cho cô ta chết thôi “

Cô nói giống như đang nói chuyện thời tiết, không mảy may chút hứng thú nào. Thẩm Lăng bên kia im lặng hồi lâu, sao lại cất tiếng

“ Ha... ha ha ha.... Bạch Thiển đang tìm cậu khắp nơi. Mau trở về, có gì chúng ta sẽ nói sau “

“ Nói? Còn gì cần nói? “

“... Nếu... cậu thích mảnh pha lê kia. Thì cứ lấy... tôi sẽ không quan tâm “

Cô nhướn mày, bàn tay nâng gọng kính. Lời nói của Thẩm Lăng lạnh lùng nhưng có gì đó rất lạ... Ha! Chẳng phải mảnh pha lê này rất quan trọng sao? Tượng trưng cho quyền uy của các bang phái hùng mạnh...

Cô cũng không quan tâm nhiều, cười nhạt

“ Không cần... Không bao giờ gặp lại... “

Cô cúp máy, quăng điện thoại ra ngoài. Liếc ra những chiếc mô tô vẫn đang đuổi theo phía sau... Lạnh lùng

“ Đến vùng ngoại ô “

_________________

Trong căn phòng tối đen như mực, tiếng tắt máy kéo dài phá hủy không gian tĩnh lặng. Như một âm thanh đang kéo đi mạng sống của một người, trong nơi huyền ảo lấp lánh ánh vàng này lại mang theo gì đó rùng rợn. Thân hình người nam nhân ngồi trên ghế, quăng điện thoại xuống bàn. Thẩm Lăng lặng lẽ đưa tay nâng ly rượu. Từ từ đưa đến khóe môi, nốc cạn. Hành động chậm rãi có chút run rẩy đó, khiến người nhìn vào phải dâng lên cảm giác kì lạ...

Thẩm Lăng nhìn vào khoảng không vô định thẩn thờ, khóe môi vang lên giọng nói khàn khàn không hồn

“ Không gặp lại sao?... Ha... “

Tự nở một nụ cười giễu, tấm lưng rộng lớn dựa vào ghế sô pha. Bàn tay to lớn, gác lên trán. Che hờ đi đôi mắt đã mang theo sự đau khổ, trái tim có cảm giác nhói đau lạ thường. Lòng bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm

“ Mình đã nói gì vậy chứ? Không quan tâm sao? Mình nổ lực vì bang phái, dồn hết tâm huyết cả đời vào nó... Vậy mà... mảnh pha lê quan trọng như vậy... Mình chấp nhận cho một người khác sao? Tại sao... chỉ vì muốn gặp lại bóng hình đó. Mà nói ra những điều kì lạ, ngu ngốc “

Giọng nói trầm khàn không còn cái lạnh ở trong lời nói nữa, mà thay vào đó là sự chua chát cùng mông lung. Cảm xúc phức tạp mà ngay cả người cất tiếng cũng không thể rõ ràng...

Chỉ lẳng lặng ngồi đó, ngốc nghếch với cái cảm giác mà chính mình cũng không biết kia. Rồi cứ để thời gian trôi qua... Trôi qua... cũng chỉ có thể sống trong mớ hỗn loạn mê mang. Không tìm rõ được câu trả lời...

________________

Cô đứng trên vách núi, lặng nhìn bầu trời với ánh hoàng hôn đỏ rực. Ngọc Diện nhìn bóng lưng cô, sự mảnh mai đó không mang lại cảm giác yếu đuối. Mà lại mang trên mình một vẻ đẹp huyền bí khó dò, tựa như tinh linh... Cũng tựa như một kẻ núp vào bóng đêm để làm điều mình muốn. Gương mặt góc cạnh nhìn ở nơi nào cũng cảm thấy nhan sắc ấy quá mức câu nhân, nam nữ đều không thể cưỡng lại được mị hoặc đó. Chìm sâu vào trong nhan sắc kia, đắm chìm theo hơi thở đang lưu động của người đó. Chỉ mong người đó có thể nhìn mình, cũng đã đủ mãn nguyện...

Ngọc Diện si ngốc đứng trân ra nhìn cô, mặc cho những tia vàng ấm áp của hoàng hôn chiếu xuống. Cô quay đầu lại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta...

“ Ha... cô hết giá trị với tôi rồi “

Thân thể Ngọc Diện như đứng hình, ngẩn ngơ mà nhìn cô. Đôi tai vang lên lời nói của cô mà cõi lòng đau nhói, trái tim giờ đây dường như có thể nghe được từng mảnh vỡ vụn. Đau... cảm giác đau đến khó thở...

Tách...!

Giọt nước mắt Ngọc Diện bất giác rơi xuống, đôi con ngươi đen láy thẩn thờ không động tĩnh. Nụ cười vươn lên, chua xót. Không hỏi một câu gì, từ trong cơ thể lấy ra một thanh dao. Ánh sáng sắc lạnh lóe lên dưới ánh hoàng hôn rực rỡ ấm áp. Ngọc Diện nhìn về phía xa...

“ Hắc Nguyệt... anh còn nhớ không? Ngày anh tỏ lời yêu em, cũng là vào buổi chiều tà trên biển đó... “

“... “

Cô im lặng không nói, nhìn Ngọc Diện đang quay lại nhìn mình. Đôi mắt đen láy tràn ngập đau thương, sau đó nhắm lại. Khóe môi cũng kéo lên một nụ cười thật tươi và hạnh phúc

“ Em yêu anh... sẽ không hối hận “

Phập!

Con dao quyết tuyệt đâm vào bụng Ngọc Dao, máu từ đó chảy xuống nền đất vàng. Thấm đẫm cả khoảng vàng rực rỡ, đôi mắt từ từ mở ra. Ngập nước chứa chan sự yêu thương

Cô không ngăn cản, việc ai muốn chết thì liên quan gì tới cô. Chỉ cần không ảnh hưởng tới nhiệm vụ là được...

Bịch!

Cô lẳng lặng đứng nhìn Ngọc Diện ngã trên đất, máu chảy ra khắp nơi. Herlly đến nơi, nhìn thấy cảnh này mà bàng hoàng. Đám sát thủ đứng phía sau chờ lệnh, Herlly bước từng bước vội vã đến bên Ngọc Diện. Ôm lên thân thể người con gái đang dần mất đi sự sống kia, nước mắt chảy xuống thống khổ

“ Tại... tại sao? Tại sao em làm vậy? “

Bàn tay Ngọc Diện run rẩy đưa lên, lau đi giọt nước mắt kia. Yếu ớt nói

“ E...em... đã... c...chính...thức.... mất đi... khụ... tất cả... r...rồi... “

“ Không! Em chưa mất hết, em còn tình yêu của chị. Chị có thể săn sóc em cả đời này, Ngọc nhi “

Lời nói đau khổ, run rẩy. Ngọc Diện mỉm cười nhạt thều thào

“ Cảm... ơn... chị “

Đôi mắt to tròn liếc qua thân ảnh cô lần cuối, sau đó từ từ nhắm lại. Hơi thở cũng tắt hẵn...

“ NGỌC NHIIIII! Tại sao? Chị chỉ muốn bắt em lại, giam cầm để mà bảo vệ em. Nhưng... sao em lại cứ đối xử tàn nhẫn với chị như vậy? Em chưa mất gì cả, em vẫn còn có chị kia mà? “

Nước mắt thấm đẫm gương mặt, Herlly nhìn gương mặt xinh đẹp người con gái ngủ say. Thẩn thờ một lúc, ôm chật cỗ thi thể bắt đầu lạnh dần kia. Cầm con dao đang dính máu vẫn còn được Ngọc Diện nắm chặt. Herlly cầm lấy tay Ngọc Diện đưa con dao sắc bén sáng lên. Lời nói thẩn thờ vô hồn

“ Cậu thắng rồi... ha... Ngọc nhi... em ngốc quá “

Nói với cô 3 chữ rồi lại thê lương cười nhìn vào gương mặt Ngọc Diện. Herlly cúi xuống hôn vào môi người con gái đang nằm trong lòng mình

“ Kiếp sau... tôi mong có thể là một nam nhân. Cả đời bảo vệ người con gái này... “

Phập!

Herlly đâm thanh dao vào bụng, máu chảy ra thấm đẫm màu đất. Hòa quyện cùng với máu của Ngọc Diện đã sớm khô trên đất vàng. Đám nữ sát thủ ngây ngẩn nhưng cũng không làm gì, lặng nhìn hai thân ảnh dưới ánh chiều tà đang ôm nhau hạnh phúc. Màu đỏ của máu càng thêm sáng chói hơn so với màu vàng to lớn ở phía chân trời. Cô nhìn hai cỗ thi thể, xoay người cười miệt

“ Ngu ngốc “

Đôi chân cô bước tới vách núi, lấy ra bốn mảnh pha lê đã thu được. Mảnh pha lê của Thẩm Lăng, cô vốn đã có thể lấy từ lâu. Nhưng vì làm nhiệm vụ, tiện thể gom luôn những viên pha lê này. Nên mới kéo dài thời gian...

Từ ánh sáng đen Hắc Ám, những mảnh pha lê tự ghép lại thành một khối đá đen lấp lánh. Bên trong viên pha lê bắt đầu xuất hiện màu đỏ gì đó...

[ Ký chủ! Đây là vật phẩm màu đỏ, là thượng phẩm ]

Tiếng nói của tiểu Bát Đản vang lên, cô chơi đùa với viên pha lê. Đôi mắt đỏ như máu một mảng tĩnh mịch thâm sâu, không nhìn ra bất kì xúc cảm nào. Nhưng lại khiến người nhìn kĩ vào nó bị trầm mê. Giống như bị giam cầm, vĩnh viễn không được luân hồi...

Khóe môi nhếch lên, tạo ra một đường cong nhỏ xinh đẹp tuyệt trần.

[ Ký chủ! Nhiệm vụ đã hoàn thành... Người có muốn rời khỏi? ]

“ Từ từ... “

Cô nhẹ nhàng thả hai chữ đó ra, sau đó nhảy xuống vách núi

“ HẮC NGUYỆTTTTTT “

Bạch Thiển kinh hoàng với tay muốn bắt lấy cô, nhưng tựa như lại xa ngàn dặm, đôi mắt thẩn thờ nhìn cô rơi xuống. Khi đó... ánh mắt cô đã liếc qua hắn. Một ánh mắt lạnh lẽo...

“ Tại sao...? “

Bả vai run lên, cả cơ thể người nam nhân như bị thứ gì đó làm đau đến mức phải run rẩy, ngã quỵ xuống. Trái tim thắt chặt, hai tay nắm lấy nền đất. Từng giọt nước mắt chảy xuống

“ Tại sao? Tại sao? Những việc cậu làm... có ý nghĩa gì chứ? TẠI SAOOOOOO...? “

Bạch Thiển ngẩn lên gào thét, tựa như con dã thú điên cuồng. Từ cổ họng phát ra tiếng thét thê lương cùng bi phẫn. Vừa hận lại vừa yêu... ánh chiều tà hôm nay sao bi thương quá. Nó vốn là thứ ấm áp để đưa lòng người vào sự yên bình. Nhưng khi chiếu rọi lên vách đá này lại chỉ là thứ càng khiến cho sự bi phẫn, hận thù và tình yêu đan xen với sự mông lung kia càng trở nên thê thảm. Có lẽ cũng vì thế mà ánh chiều tà đó có chút gì đó màu đỏ... Màu đỏ của máu...

_________________

Cô nhảy xuống vực, cảm nhận cơn gió đang cào xé mình. Nơi này rất sâu, sâu đến mức không thể tin cô đã rơi lâu như vậy... Nhìn lên phía trên dần dần trở thành màn đêm, cô rốt cục cũng sắp đến nơi. Ngón tay khẽ động, một tầng đất trồi lên cao. Cô hạ chân xuống, đứng vững trãi trên khối đất...

[ Ký chủ! Người làm ta sợ hết hồn, người làm gì vậy? ]

Tiểu Bát Đản la lên, cô lạnh nhạt nhìn khoảng không tối đen. Đôi mắt đỏ ánh lên tinh quang, dưới màn đêm đen kịt càng thêm sáng ngời khiến lòng người sợ hãi. Như sự khát máu vừa chợt lóe lên kia...

“ Ra đây... “

Tiếng nói lạnh lẽo mang theo uy quyền, từ không trung hai thân ảnh xuất hiện. Kim Loan đứng đó rực rỡ lại xinh đẹp, lông vũ vàng lấp lánh. Bên cạnh là Lam Di, mái tóc hồng bồng bềnh áp sát hai má trãi dài xuống eo. Ở đuôi tóc là màu xanh dương đậm. Đôi con người nhìn vào cô mang ý cười, chiếc váy dài rẽ một đường bên đùi thẳng xuống mắt cá chân. Nhẹ tung bay theo gió, để lộ một phần chân trắng nõn.

“ Huyết Vương, hân hạnh gặp lại “

Phượng Lam Di mỉm cười nói, cô nhìn vào Lam Di. Từ không trung tiểu Bát Đản xuất hiện lơ lửng. Giọng nói bát nháo

“ Con chim chính nhà ngươi, lần trước để ngươi thoát được. Ta lần này phải ăn thịt ngươi “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.