Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 105: Chương 105: Chương 104




Hai người vừa ra khỏi rừng rậm sương mù liền thấy đám người Cửu vương chờ sẵn, năng lực dự phán như thần, vô cùng siêu việt.

Phó Diệc Sâm một thân chật vật không chịu nổi, nhưng khí thế vẫn không giảm nửa phân, còn nhìn thẳng Cửu vương gia, lãnh liệt mà tràn ngập bá khí đế vương. Tô Trạm cũng lạnh mặt đứng cạnh Phó Diệc Sâm.

Pháo hôi Cửu vương gia ánh mắt âm trầm, cất giấu sau vẻ châm chọc là không cam lòng, “Thật đúng là mạng lớn.”

Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc xem gã diễn trò, rõ ràng nhìn thẳng, nhưng lại tạo ra cảm giác như từ trên cao nhìn xuống. Do kịch bản bị lược bỏ, nên vị pháo hôi Cửu vương gia này lên sân khấu ít đến đáng thương, đây đã là lần cuối cùng gã có thể nhảy nhót, Phó Diệc Sâm tận lực cho gã thời gian.

Ai ngờ Cửu vương gia lập tức tìm đường chết, “Chân mệnh thiên tử sao? Hừ, ” Một tiếng hừ lạnh, Cửu vương gia đầy mặt ngông cuồng tự đại, “Bổn vương có chết cũng không tin.”

Đôi khi, vai phụ không hiểu ra làm sao phải làm nền rồi tung hô vai chính, hiện tại Cửu vương gia đang ở trạng thái này.

Phó Diệc Sâm lười lãng phí thời gian với gã, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cười lạnh nói, “Cho nên, Cửu hoàng thúc đây là muốn hành thích vua ư?” Thanh âm Phó Diệc Sâm lạnh như băng không mang theo chút nhiệt độ nào, lộ ra vài phần cao ngạo của bậc quân vương định sẵn từ khi sinh ra, còn có thái độ khinh thường kẻ yếu.

Bị dáng vẻ bình tĩnh và khinh thường của Phó Diệc Sâm chọc giận, Cửu vương gia lúc này không nhịn được lập tức xé rách da mặt, “Thì sao? Thiên hạ này vốn nên thuộc về bổn vương!”

“Một khi đã vậy, đừng trách trẫm không tuân theo di chỉ của hoàng tổ mẫu.” Vừa dứt lời, đột nhiên xoát xoát bay ra đến mấy trăm cấm vệ quân, chớp mắt hoàn toàn vây kín bên ngoài, rồi sau đó liền thấy thủ lĩnh cấm vệ quân bước đi như bay, lưu loát ôm quyền quỳ xuống trước chân Phó Diệc Sâm.

“Hoàng Thượng thứ tội, thần cứu giá chậm trễ.”

Hiển nhiên, bọn họ cũng đã sớm mai phục, chờ Cửu vương gia giấu đầu hở đuôi một mẻ lưới bắt hết. Còn những vấn đề như, tại sao lộ trình mười ngày bọn họ chỉ đi mất năm ngày? Biết được tin tức từ đâu? Quan trọng nhất là, sao bọn họ biết được hai người Phó Diệc Sâm sẽ ra từ nơi này?

Tóm lại, xét đến cùng vẫn là một cuốn Mary Sue ngu ngốc.

Phó Diệc Sâm lười phun tào, dù sao kịch bản vốn chẳng có tí logic.

Vì thế Phó Diệc Sâm chỉ thản nhiên hướng Thống lĩnh cấm vệ nói, “Chuyện còn lại giao cho ngươi.” Rồi sau đó ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn pháo hôi Cửu vương gia, dứt khoát kéo Tô Trạm ra khỏi đám người đang hỗn chiến. Không thể phủ nhận, Cửu vương gia này làm pháo hôi quá thảm, lên sân khấu không được mấy lần, ngay cả cảnh giao chiến chính diện với nhân vật chính cũng bị cốt truyện cắt bỏ.

Đến đây, xem như sự kiện Cửu vương gia đã đến hồi kết, Phó Diệc Sâm lập tức đưa Tô Trạm hồi kinh, chỉ có điều sinh hoạt trong hoàng cung cũng không quá an nhàn, nhất là đối với Tô Trạm.

Bởi vì từ vụ Thục phi lúc trước, hiện tại đừng nói hậu cung, toàn bộ kinh thành đều biết hoàng đế trầm mê nam sắc, hơn nữa còn là sủng ái trước nay chưa từng có. Dĩ nhiên, chuyện này ảnh hướng lớn nhất đến hậu cung.

Nhưng phản ứng của đám nữ nhân này ngược lại khiến hai người Phó Diệc Sâm có chút ngoài ý muốn, hoặc nên nói, thật ra đây mới đúng là không khí bình thường trong các bộ cung đấu.

Sau khi hai người hồi cung, Tô Trạm vẫn như trước ở lại tẩm cung hoàng đế, nhưng một đám nữ nhân lúc trước đố kị, bao gồm cả Hoàng hậu, bỗng tìm đủ trò để lấy lòng Tô Trạm, tình huống này, rõ ràng là mở màn trong các bộ cung tâm kế.

Đưa điểm tâm, đưa trang sức, vải vóc… Tóm lại, trong thời gian này, ngày nào Tô Trạm cũng phải tiếp hết sóng người này đến sóng người khác. Lôi kéo làm quen, lấy lòng, a dua, đủ loại thổi phồng khiến Tô Trạm nổi đầy da gà…

Tô Trạm cảm thấy làm nữ nhân cũng không dễ dàng gì, nhất là khi trượng phu còn có vô số thê tử khác, nịnh nọt lấy lòng người mình hận thấu xương, các nàng cũng đủ vất vả.

Mới vỏn vẹn vài ngày, não Tô Trạm cũng phình ra rồi, chỉ cần tiểu thái giám vào cửa thông báo, Tô Trạm liền theo bản năng cả người co rút, nhưng đây đúng là diễn biến sau khi trở về từ Bắc Cương.

Nam chính cùng một dàn nữ nhân chơi trò cung đấu, hình như chiếm đến mười mấy hai mươi chương. Phó Diệc Sâm đối với chuyện này cũng đau đầu không thôi, đang suy nghĩ cách đẩy nhanh tiến độ, thẳng đến một ngày, cơ hội cuối cùng đã tới.

Hoàng hậu – người luôn tự cho mình là đúng, hoặc nên nói có Thái hậu chống lưng – là người đầu tiên không thể kiềm chế nổi nữa, ném ra chiêu thứ nhất.

Hôm nay, thừa dịp Phó Diệc Sâm không ở, Hoàng hậu cho người gọi Tô Trạm đến, đầu tiên là một màn hư tình giả ý hỏi han ân cần, rồi sau đó nói là muốn cho y một kinh hỉ, kết quả không đợi Tô Trạm mò mẫm tình tiết trong đầu, chỉ thấy một lão nhân đầu bạc râu dài run rẩy bước ra.

Không phải lão nhân kia tuổi già sức yếu, mà dáng vẻ kia rõ ràng là do tức giận cực độ, tức đến nỗi cả người run run, hai mắt phun lửa. Trong lòng Tô Trạm nhảy dựng, rất nhanh liền kịp phản ứng, đây chẳng phải là lão Thái phó cổ hủ coi lễ giáo như mạng – cha nam chính ư?

Tâm địa rắn rết, gì mà “có ý tốt để cha con họ gặp mặt”, đây rõ ràng muốn hãm hại y. Quả nhiên, lão gia tử vẻ mặt chua xót, hoàn toàn không dám tin, ngón tay chỉ vào Tô Trạm không ngừng run lên.

“Ngươi… Ngươi ngươi đứa con bất hiếu, thế nhưng thật… thật sự… tên súc sinh.”

Lúc này đầu Tô Trạm phải lớn thêm một vòng, tranh luận không xong, nén giận cũng không được, tóm lại không biết phải phản ứng thế nào, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng để lão nhân mắng đủ, dù sao người bị mắng cũng không phải y.

Càng đòi mạng chính là, lão gia tử không chỉ nói chuyện, còn bắt đầu động tay động chân.

Tô Trạm chỉ thấy lão gia tử tức giận đến nỗi cả người co quắp, rồi sau đó cầm một cây gậy không biết lấy từ chỗ nào đánh về phía Tô Trạm, một bên đánh còn một bên mắng.

“Hay lắm ngươi cái đồ không biết liêm sỉ, dám mê hoặc Hoàng thượng!”

“Cựu thần có tội, sao lại sinh ra tên đại nghịch bất đạo vô liêm sỉ như ngươi!”

“Cựu thần thẹn với liệt tổ liệt tông, cựu thần thẹn với tiên hoàng…”



Tóm lại vừa đánh vừa chửi, nhưng Tô Trạm tuyệt đối không có khả năng giống như nguyên tác đánh không lại, mắng không xong, để tùy ý ông ta đánh chửi được, vì thế hiện trường liền lâm vào một hồi truy đánh hỗn loạn.

Tô Trạm một bên khuyên ông ta bình tĩnh lại nói chuyện, một bên còn phải phân tâm né tránh cây gậy vung đến, lão gia tử càng giận đến nóng nảy, căn bản không quan tâm mình đang đứng ở đâu, hoàn toàn là một bộ phải đánh chết y.

Cố tình lúc này Hoàng hậu cùng hai nha hoàn bên người còn ra vẻ tốt bụng, làm bộ làm tịch đến khuyên can, trên thực tế là kéo Tô Trạm lại để lão gia tử đánh. Kết quả Tô Trạm không đề phòng một cái liền bị Hoàng hậu kéo ngã, quay đầu liền thấy cây mộc côn của lão gia tử sắp sửa đập xuống lưng y.

“Ta đánh chết ngươi đồ tai họa đáng xấu hổ!” Lão gia tử thật sự hạ thủ.

Lúc này Tô Trạm đau hết cả “trứng”, một gậy này đi xuống mà không đem thân thể “mảnh mai” của nam chính đánh ngã mới lạ, nhưng đau là đau trên người y đó.

“Dừng tay cho trẫm!”

Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lạnh như băng, giây tiếp theo, không đợi Tô Trạm kịp phản ứng, cánh tay y đã bị một lực mạnh kéo ra ngoài, vừa hoàn hồn, y đã rơi vào ôm ấp quen thuộc.

Trùng hợp thế nào, Tô Trạm vừa bị kéo một cái, một gậy này của lão gia tử vừa vặn đập trên lưng Hoàng hậu. Vì thế chỉ nghe “A” một tiếng hét thảm, Hoàng hậu trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất, cái gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, chính là nói nàng.

“Hoàng hậu nương nương, này này… Cựu thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần a ~” Lão gia tử đang lửa giận ngùn ngụt cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa bay mất hơn nửa, vừa vặn nhấc đầu lại nhìn thấy Phó Diệc Sâm, lúc này sợ tới mức thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa ngất đi, chỉ hận không thể lấy cái chết tạ tội.

“Hoàng thượng ~ cựu thần có tội, cựu thần tội đáng chết vạn lần ~” Lão gia tử đấm ngực dậm chân, tức muốn tắt thở.

“Hoàng thượng ~ người đã tới Hoàng thượng ~” Hoàng hậu cũng khóc lóc nỉ non, so với dáng vẻ hiền lành ban này khác một trời một vực.

Hoàng hậu kêu rên, thái giám cung nữ hoảng loạn thành đoàn, cha nam chính đấm ngực dậm chân, còn có Tô Trạm đang đen mặt… Hiện trường lần nữa thành mớ hỗn loạn.

Phó Diệc Sâm lạnh mặt vung ống tay áo hướng về phía ghế ngồi, “Đều câm miệng cho trẫm, còn ra thể thống gì!”

Tô Trạm cũng bị cảnh tượng này lôi cho không nhẹ, thật sự quá đau trứng, diễn còn diễn thật đến vậy ai mà chịu nổi, nhưng lúc này y ngược lại vô hạn cảm kích mình nhìn xa trông rộng. Trước khi lại đây, Tô Trạm đã cố ý dặn dò tiểu thái giám hầu hạ y, nếu lâu quá không thấy y trở về thì đi tìm Hoàng thượng, tuy rằng phong cách kia quá Mary Sue, nhưng ít ra dùng được, y đâu muốn giống nam chính cứ nén giận rồi bị đánh đến gần chết.

Lúc này, tuy Hoàng hậu đau đớn nhưng vẫn không quan tâm đến mặt mũi mà vọt tới bên cạnh Phó Diệc Sâm, rồi sau đó ôm chân hắn khóc trời gào đất.

“Hoàng thượng ngài phải làm chủ cho thần thiếp Hoàng thượng…”

Hu hu kéo khóc một trận, đơn giản chính là tố lòng hảo tâm của nàng không được báo đáp, không hiểu sao còn bị đánh vân vân, cộng thêm cha nam chính khóc lóc kể lể “Ta có tội” đủ loại, Phó Diệc Sâm giờ này chỉ cảm thấy bên tai ù ù, đầu muốn nổ tung.

“Đủ!” Phó Diệc Sâm rốt cục không thể nhịn được nữa, “Người đâu, đem Hoàng hậu kéo vào lãnh cung, từ hôm nay trở đi, Liễu Khanh Lam chính là Hoàng hậu của trẫm, Hoàng hậu duy nhất!” Nói xong cũng không quản một đám người ngây dại tại hiện trường, kéo Tô Trạm đi khỏi.

Phế hậu, lập tân hậu, một câu lưu loát rõ ràng giải quyết xong, thậm chí ngay cả các loại lý do phế hậu trong nguyên tác, rồi đến lễ nghi phiền phức lập tân hậu, tranh chấp triều đình vân vân tất cả đều lược bỏ hết.

Đừng nói đến cha nam chính trực tiếp bị dọa cho ngất xỉu cùng Hoàng hậu không hiểu ra sao đã bị biếm vào lãnh cung, ngay cả Tô Trạm cũng ngây người.

Bởi vì dựa theo kịch bản, phế Hoàng hậu lập nam chính còn ở sau đoạn cung đấu rất dài, bao gồm cả tình tiết một phi tử hãm hại nam chính đầu độc nàng, rồi một phi tử khác đổ tội nam chính đẩy nàng xuống nước, còn một phi tử giả mang thai hãm hại nam chính độc hại hoàng tự… Đủ loại tình tiết cẩu huyết còn chưa trình diễn đâu, Tô Trạm không ngờ Phó Diệc Sâm cứ vậy nhảy vọt qua.

Quan trọng là những nội dung này y sợ không thể thiếu, nếu không trong khoảng thời gian này, y cũng sẽ không mua dây buộc mình, chịu đựng đám nữ nhân kia.

Còn Phó Diệc Sâm thì đã có tính toán, nếu lần trước thuận lợi nhảy qua tình tiết, tuy rằng trong quá trình có xảy ra chút vấn đề, nhưng thời gian lại không có đảo ngược, cũng không bị “trừng phạt”, nói cách khác tính khả thi rất cao.

Phó Diệc Sâm không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hơn nữa còn vài khả năng, hắn muốn kiểm chứng. Nếu thời gian không đúng thì cùng lắm là đảo ngược lại tình tiết, dù sao cũng không tạo nên tổn thất quá lớn.

Ngày hôm sau lâm triều, Phó Diệc Sâm liền dứt khoát tuyên bố chuyện phế hậu cùng với lập tân hậu, không ngoài dự đoán, cả triều đình rung chuyển.

Đừng nói đến việc hoàng đế không hề báo trước dứt khoát phế hậu, chỉ nói đến việc lập một nam nhân cũng đã khiến bọn họ kinh thế hãi tục, từ xưa đến nay, đây quả thật là điều chưa từng có trong tiền lệ, nhưng bạo quân khư khư cố chấp, đừng nói đến vài người không dám phản đối, cho dù có phản đối cuối cùng cũng bị bạo quân dùng cường quyền áp xuống, hoàn toàn vô dụng.

Sau một trận kinh thiên động địa khôi hài, may mắn kết quả làm người ta thật vừa lòng. Sau hai ngày tuyên bộ lập hậu, cũng không hề xảy ra tình huống đảo ngược thời gian, hai người bọn họ cũng không bị hệ thống “trừng phạt”.

Trên thực tế, Phó Diệc Sâm tự có suy tính của mình. Quy tắc ở thế giới tiểu thuyết vốn hỗn loạn, không hoàn thiện, hơn nữa không ngừng tiến hóa, tuy rằng cỗ sức mạnh kia đang liên tục cố gắng duy trì cốt truyện, nhưng thật ra trăm ngàn chỗ bug. Hơn nữa, cho dù “thời gian đảo ngược, tạo lại tình tiết”, hay hệ thống “trừng phạt” từng người, tóm lại mục đích đều xoay xung quanh hai nam chính, không thể bỏ qua tình huống để phát triển tình cảm.

Cho nên khi đó là bọn họ nhảy qua tình tiết chứ không phải vi phạm nội dung cốt truyện, nên mới không bị cái gọi là quy tắc hạn chế, về điểm này, vụ việc ở Bắc cương đã giúp Phó Diệc Sâm kiểm chứng, sự thật cũng chứng minh phỏng đoán của hắn hoàn toàn chính xác.

Cho nên lúc này Phó Diệc Sâm mới quyết định trực tiếp nhảy qua những đoạn nội dung lộn xộn ở giữa, cùng lắm thì thời gian lại đảo ngược hoặc là thế giới sụp đổ mọi thứ quay về điểm xuất phát. Nhưng cũng chính bởi vì có quá nhiều lỗ hổng và không hoàn thiện, nên cái ý tưởng nảy ra trong đầu Phó Diệc Sâm khi còn ở rừng rậm sương mù càng thêm mãnh liệt.

Lợi dụng ngược lại. Phó Diệc Sâm còn nhớ rõ lần trước, bởi vì thế giới sụp đổ hoàn toàn, rác rưởi đã bị một sức mạnh nào đó công kích, dẫn tới sức mạnh từ liên minh chống Mary Sue ra sức bảo vệ rác rưởi, do đó mình mới ngoài ý muốn trở về hiện thực.

Nếu hệ thống chính là liên hệ duy nhất giữa thế giới thật và thế giới tiểu thuyết, cũng chính là cây cầu giữa kí chủ và cỗ sức mạnh khống chế hệ thống, vậy Phó Diệc Sâm hoàn toàn có thể lợi dụng, bởi vì từ góc độ nào đó mà nói, nguồn sức mạnh kia bảo vệ hệ thống, đồng thời sẽ gián tiếp bảo hộ sinh mệnh kí chủ.

Ý tưởng này trong đầu Phó Diệc Sâm ngày càng lớn dần. Không ngoài dự đoán, cốt truyện bắt đầu tự động giữ gìn. Ngay trước khi hắn lập hậu, tin tức nữ chính chết vì bạo bệnh truyền đến tai Tô Trạm, sau đó bên phía Tam vương gia cũng đột nhiên có động tác.

Trong nguyên tác lúc này nam chính đã trở thành Hoàng hậu, hơn nữa còn quyết định dứt bỏ hết thảy nhận lấy tình yêu của bạo quân, nhưng vào đúng lúc này lại biết được tin nữ chính đã chết, cộng thêm Tam vương gia ở giữa gây bất hòa, nam chính liền hiểu lầm nữ chính chết là do bạo quân, vì thế cừu hận lần nữa bốc lên.

Sau đó. y liên hợp với Tam vương gia, trong ứng ngoài hợp bức vua thoái vị, nhưng cũng tại thời khắc cuối cùng này, y phát hiện ra bạo quân có thể vì mình mà liều lĩnh hết thảy thậm chí bỏ xuống giang sơn nên hoàn toàn tỉnh ngộ, vì thế lại giúp bạo quân thu thập Tam vương gia.

Đại khái do Phó Diệc Sâm mở đầu trước, nên cốt truyện trực tiếp nhảy đến tình tiết bức vua thoái vị, thế nhưng cả đoạn Tam vương gia và nam chính hợp mưu đều bị lược bỏ, Tam vương gia trực tiếp lấy lý do “hoàng đế tàn bạo, khư khư cố chấp, không để ý dân chúng trầm mê nam sắc, nhục với tổ tiên nhục với tôn nghiêm hoàng gia…” để phát động cung biến.

Chớp mắt, đã đến thời khắc mấu chốt.

“Giờ phải làm sao?” Tô Trạm theo thói quen tính nhìn về phía Phó Diệc Sâm, tình thế hiện tại vô cùng bất lợi cho bọn họ, quan trọng nhất là bọn họ cũng không biết “phá đảo” thế nào.

Phó Diệc Sâm lúc này lại đột nhiên hỏi một câu, “Nhớ nhà không?”

Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Tô Trạm vẫn gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Phó Diệc Sâm, dường như muốn nhìn thấu tâm tư hắn.

“Tin ta không?” Phó Diệc Sâm lần nữa không đầu không đuôi.

Tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Tô Trạm vẫn gật đầu, “Có.”

Phó Diệc Sâm vừa lòng nhếch môi kéo tay Tô Trạm, cũng đúng lúc này, Tam vương gia dẫn người xông vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.