Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 53: Chương 53: Chương 52




“Xằng bậy?” Giọng nói của Phó Diệc Sâm có hơi khàn khàn, cho dù là bao nhiêu lần, phản ứng của người này luôn làm hắn kinh hỉ, kinh ở chỗ so với tưởng tượng còn đáng yêu hơn, còn hỉ là bởi sự đáng yêu này lần nào cũng làm tâm tình hắn vui vẻ, loại vui sướng như lan tràn khắp tế bào cơ thể.

Vì thế, đôi mắt đang nhìn thẳng Tô Trạm kia tựa như mang theo ý cười, chính xác mà nói, là tràn ngập ý cười không thèm che giấu, đáng tiếc Tô Trạm đang trong tình trạng khẩn trương cao độ, căn bản không chú ý đến, ngược lại chỉ cảm thấy nơi đáy mắt kia tựa như có hai đốm lửa đang nhảy nhót, lập lòe dị thường.

Cơ thể của Tô Trạm buộc chặt, nhưng toàn bộ phản ứng đều được che giấu dưới lớp tây trang cao cấp phẳng phiu, biểu tình trên mặt cũng chịu sự khống chế của y, nhưng một số nơi trên cơ thể y vẫn tuân theo bản năng, có điều ngay cả y cũng không chú ý đến.

Ví dụ như căng thẳng đến mức hai tay buông thõng, vô thức giấu ra đằng sau, lại ví dụ như môi y sẽ hơi nhếch lên, hoặc trong con ngươi âm trầm lạnh lẽo của y lóe lên tia luống cuống và mơ hồ, ngay cả hô hấp cũng ngày càng yếu ớt.

“Cố Thần Phong, ” Phó Diệc Sâm không kìm lòng nổi đem tay còn lại chống lên, từ one-handed Don biến thành two-handed Don, đồng thời, thân thể cũng không tự chủ tiến sát thêm vài phần, Phó Diệc Sâm chỉ thấy hai hàng lông mi cong dài của Tô Trạm chậm rãi dương lên theo từng động tác của hắn, hai mắt cũng ngày càng trợn tròn, khẩn trương đến mức không dám hô hấp, Phó Diệc Sâm khóe miệng khẽ nhếch, “Anh cho rằng, tôi muốn làm gì?”

Tô Trạm chỉ cảm thấy không khí tựa như đóng băng, vô thức đã nín thở, y sợ mình mà thở ra sẽ phun lên mặt đối phương, lúc này, thật cảm tạ trời đất mình là một diễn viên, có thể trong vô thức khống chế được nét mặt, che dấu cảm xúc, vừa vặn dấu đi trái tim sắp nhảy ra ngoài của y.

Lúc này, khuôn mặt cách y chưa đầy năm centimet, rất tuấn tú, bất kể là đường nét góc cạnh hay là mỗi ngũ quan tinh tế, đôi mắt, sống mũi hay là miệng, cho đến thân thể cường tráng bên dưới, tràn ngập sức mạnh và nam tính.

Hơn nữa, toàn thân hắn còn lộ ra hơi thở vô cùng cường thế, mang theo mùi vị chiếm hữu và chinh phục trời sinh, tựa như muốn xuyên thấu mỗi một tế bào của bạn, khiến bạn không thể chống cự mà trầm mê vào bên trong.

Vì thế, Tô Trạm hoảng sợ phát hiện, trái tim gay y nâng niu hơn hai mươi năm nay, rất mất mặt mà đập bình bịch, nguyên tắc của y, cư nhiên lại bị sắc đẹp cùng khí thế của người ta đánh cho không còn mảnh giáp.

Tạm thời không đề cập tới vấn đề này, quan trọng là hắn ta muốn làm gì? Lúc này, đầu óc Tô Trạm đã chạy xa, ngay cả ánh mắt cũng lấp lánh linh hoạt. Dù sao, lớn bằng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có một người đàn ông nhìn chăm chú vào y ở khoảng cách gần như vậy.

Tô Trạm vô thức nuốt ngụm nước miếng, hầu kết chậm chạp lăn lên lộn xuống. Thân là một tiểu thụ, y đã từng cùng với vô số nữ minh tinh tiếp xúc gần như vậy, nhưng lúc đó y đều là từ trên cao nhìn xuống, không có chút cảm giác nào, nhưng hiện tại… Đối phương là một người đàn ông, hơn nữa còn đẹp trai muốn nổ tung, đẹp đến mức đánh vỡ nguyên tắc của y.

Kết quả, đẩy hay không, cũng là một lựa chọn khó khăn. Đương nhiên, theo lẽ thường, chắc chắn phải đẩy, lý trí càng réo rắt phải đẩy, nhưng mà, Tô Trạm phát hiện y đã mất đi quyền khống chế cơ thể, cơ thể không chịu nghe theo đại não mà cứng đờ.

Bị bá đạo công đặt trên tường điên cuồng hôn môi gì đó, hoặc là trong phòng tắm củi khô bốc lửa, làm ra mấy chuyện sảng khoái nào đó… Cũng không phải chưa từng trộm ảo tưởng, nhưng người kia nhất định chỉ được thuộc về mình.

Lại thất thần, Tô Trạm đột nhiên hoảng hốt, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, vì thế lúc này ảo não đến độ hận không thể đấm vài cái vào đầu mình, đem mấy thứ lung tung này đánh bay ra ngoài.

Vì thế, Phó Diệc Sâm đang theo dõi biến hóa của y, đột nhiên lại thấy người trước mặt ánh mắt dần dần có tiêu cự, hình như đã trở lại từ cõi thần tiên, sau đó y bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hé môi nói.

“Lê Hạo.”

Lông mày Phó Diệc Sâm khẽ nhúc nhích, “Ừ.”

“Dừng ngay trò đùa của cậu.” Tô Trạm lạnh lùng nói, thậm chí còn cố ý lộ ra vài phần khinh thường, cao cao tại thượng. Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn thật căng thẳng, chủ yếu là do người này khí thế quá lớn nên khiến y có hơi không nhịn được nhũn chân, lỡ may hắn ta làm chuyện xằng bậy thật thì phải thế nào?

Phó Diệc Sâm thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, có thể cảm giác được, người này đã sắp đến giới hạn, hiển nhiên thẹn quá hóa giận.

Nhưng Phó Diệc Sâm rất khó nhịn, trêu trọc y như thế, luôn có cảm giác y rất đáng yêu, không chọc sẽ rất lãng phí? Không thể phủ nhận, khi yêu thích một người, đã thế đối phương còn không tự biết, mình thường sẽ trở nên ngu ngốc không ngờ.

Vì thế, Phó Diệc Sâm đột nhiên chậm rãi tới gần, dưới con ngươi ngày càng mở lớn của Tô Trạm mà từ từ hướng về phía môi y, ngay khi sắp chạm đến lại hơi chuyển sang gò má, sau đó dán lên vành tai y, hô hấp từ Phó Diệc Sâm như có như không phun xuống cần cổ Tô Trạm, mang theo vài phần nóng rực và đứt quãng.

“Nếu, tôi không giỡn?” Giọng điệu cợt nhả xen lẫn chân thành, Phó Diệc Sâm nhìn người nào đó vành tai ửng đỏ khẽ cười nói, cảm thấy vật nhỏ màu anh đào này làm hắn vô cùng muốn cắn xuống, đương nhiên, Tô Trạm lúc này, bất kì nơi nào cũng là dụ hoặc trí mạng đối với Phó Diệc Sâm.

Lời vừa nói nửa thật nửa đùa, tim Tô Trạm muốn nhảy ra ngoài, chế giễu y chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông? Chế giễu y chưa từng nói chuyện yêu đương? Chế giễu thế giới tình cảm trống rỗng của y? Thật ra, y đúng là có chút không chống đỡ đươợc. Nhưng lý trí vẫn còn đây, lòng tự trọng dâng cao chưa từng có, bị một nhân vân vật tiểu thuyết đùa giỡn đến mức chân mềm nhũn là có chuyện gì! Mặt mũi của ảnh đế ném đi đâu rồi?

Vì thế, Tô Trạm sắc mặt lạnh lẽo, tự cho là vô cùng cứng cỏi, nhìn chằm chằm mái tóc tản ra mùi hương thơm ngát của người nào đó, bá đạo nói, “Vậy cậu tốt nhất chuẩn bị tinh thần.”

Giận, Phó Diệc Sâm cách cổ y chỉ vài centimet cười không tiếng động, hơn nữa cười đến không chút kiêng nể. Kỳ thật, khi hắn đến gần, Tô Trạm hoàn toàn có thể trong nháy mắt đẩy ra, hoặc là đá một cước văng ra cũng được a, thậm chí từ khi hắn cố ý tới gần làm bộ lấy khăn tắm đến bây giờ, bất cứ lúc nào y cũng có thể đẩy hắn ra.

Nhưng Tô Trạm không làm vậy, rõ ràng cảm giác được y đang khẩn trương luống cuống, đương nhiên còn có phẫn nộ, nhưng y lại không đẩy Phó Diệc Sâm ra mà chỉ cứng đờ, đây là phản ứng theo bản năng của y. Đại khái cũng là lý do Phó Diệc Sâm không nhịn được muốn đùa giỡn y, thật sự quá đáng yêu, Phó Diệc Sâm cho tới giờ chưa từng gặp qua người thú vị như vậy, huống chi còn là ảnh đế cao cao tại thượng mà từ trước đến nay hắn vẫn xem là tấm gương để phấn đấu.

“Cố Thần Phong.” Phó Diệc Sâm hai tay chống hai bên người y không có vẻ muốn rời khỏi, thân thể cơ hồ cũng dán lên y, thật ra, Phó Diệc Sâm càng muốn gọi hai chữ Tô Trạm.

“Chuyện gì!” Tô Trạm rất là tức giận.

“Tim anh đập thật nhanh, ” Phó Diệc Sâm khẽ cười nói, “Hơn nữa, âm thanh cũng rất lớn.”

“Lê Hạo!” Tô Trạm rốt cục nổi giận. Không, chính xác mà nói, là thẹn quá hóa giận, Tô Trạm rốt cục tìm về được bản năng, y vung mạnh tay, hận không thể một phát đấm người này bay thật xa.

Nhưng mà, Phó Diệc Sâm sớm đoán được y sẽ động thủ, nhanh tay nhanh mắt, đầu tiên hắn nghiêng người ra sau, đồng thời một tay nhanh chóng giữ chặt nắm đấm đang hướng về phía hắn, động tác vô cùng lưu loát.

“Đừng tức giận, ” Phó Diệc Sâm khó nén ý cười trên mặt, sau đó chậm rãi đưa tay kéo khăn tắm đến trước mặt y quơ quơ, “Tôi chỉ muốn lấy khăn tắm thôi mà, Cố Thần Phong anh đang nghĩ gì vậy?”

Trong nháy mắt đó, mặt Tô Trạm hết xanh lại đỏ, quả thật vô cùng đặc sắc, Phó Diệc Sâm lại còn cười đến thiếu đòn, vô cùng chướng mắt, nhất là cái khăn tắm hắn đang lắc lắc trong tay, chẳng khác nào cái tát đánh thẳng vào mặt Tô Trạm, đây rõ ràng là trêu đùa, cười nhạo!

Vì thế nổi giận, cái gì mà lạnh đến thấu trời, khí thế cao lãnh đều ném sang một bên hết, Tô Trạm hung hăng giật lấy khăn tắm, rồi một nắm đấm theo sau mà đến.

Phó Diệc Sâm sớm đã có chuẩn bị vội vàng thối lui tránh thoát một đấm, nhưng còn chưa đứng vững, chân Tô Trạm liền đá lại đây, Phó Diệc Sâm lần nữa né tránh, so với người nào đó đang tức giận đến xanh mặt, toàn bộ quá trình Phó Diệc Sâm đều mang ý cười.

Rồi lại một đấm vung lại đây, Phó Diệc Sâm hơi nghiêng người né tránh, sau đó chế trụ cổ tay y, “Bình tĩnh, không nên kích động.”

“Cặn bã!” Tô Trạm lên cơn giận dữ, không ngờ tay còn lại cũng bị người ta giữ chặt, hai tay đều bị đè lại, cả người Tô Trạm bị hắn khống chế ở trong ngực, hoặc nên nói là gắt gao ôm lấy? Trong nháy mắt, lửa giận đánh thẳng vào bộ não, “Buông ra!”

Mất mặt, thật mất mặt, không những bị trêu ghẹo, đánh nhau cũng đánh không lại hắn? Rốt cuộc tên ngu xuẩn nào viết ra loại văn rác rưởi thế này, đây là đãi ngộ nam chính nên có sao!

“Anh trước bình tĩnh, tôi xin lỗi…” Phó Diệc Sâm ngoài miệng thì nói muốn giải thích, chỉ có điều ý cười trên mặt nửa điểm cũng chưa tan.

Tô Trạm bị hắn trói buộc giữa hai tay tức giận đến mức bốc hơi, vừa định nhấc chân phế đi lão Nhị của hắn, khiến tên cặn bã này trở thành tàn phế, thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, đồng thời bên cạnh cũng truyền đến âm thanh lõm bõm.

Hai người sửng sốt, rồi sau đó cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy nữ chính ban nãy còn đang nửa ngồi trong bồn tắm không biết từ lúc nào đã trượt xuống, hai cánh tay đang vùng vẫy đạp nước, càng đòi mạng chính là, trên đầu cô ta không biết từ bao giờ lại bị một chiếc khăn tắm phủ lên, cả đầu đều bị trùm kín.

“Mau cứu người.” Phó Diệc Sâm vội vàng buông Tô Trạm ra, tiến đến gần, hắn cũng không biết lão Nhị của mình vừa tránh khỏi một kiếp, nếu biết vừa rồi Tô Trạm muốn phế hắn, không chừng hắn sẽ vì hành động ngu ngốc ban nãy mà hối hận đến xanh ruột.

Mà Tô Trạm vốn đang bùng bùng lửa giận, trong nháy mắt nhìn thấy nữ chính cũng chột dạ không kém, tức giận lập tức tan biến không còn một mảnh. Cái… khăn tắm phủ trên mặt cô ta không phải là do y ban nãy ném loạn đâu nhỉ?

Phó Diệc Sâm bước lên vài bước, lập tức kéo thân thể đã gần như ngập trong nước lên, sau đó mới nhanh chóng cầm lấy khăn tắm đang phủ trên mặt nữ chính.

Tuy rằng rất có lỗi, nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, vị này chắc hẳn là Mary Sue bi thảm nhất trong lịch sử.

Tô Trạm có hơi chột dạ, ánh mắt mang theo mông lung, sau đó nhân lúc Phó Diệc Sâm đang chăm sóc nữ chính, rất nhanh đã điều chỉnh tốt.

“Tôi đi mở cửa!” Sau khi vứt ra một câu như vậy, Tô Trạm nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, Phó Diệc Sâm thậm chí nhìn thấy y trong vô thức nắm chặt tay, vì thế nhịn không được cười thành tiếng, may mắn lúc đó Tô Trạm đã biến mất tại cửa phòng tắm.

Hẳn là bác sĩ đã đến.

Ritt: Đầu năm nay muốn làm nữ chính cũng đâu phải dễ:)))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.