Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 79: Chương 79: Chương 78




Phó Diệc Sâm vốn định cứ vậy giả vờ ngủ, định xem Tô Trạm rốt cuộc sẽ làm được đến đâu, vì thế dùng sự nhẫn nại siêu cường mặt không đổi sắc để ngón tay y chơi đùa nửa ngày trên mặt mình, lại không ngờ tên này lá gan càng lúc càng lớn, dám động thủ động cước lên những nơi khác.

Vì thế sau khi không cẩn thận đụng tới địa phương nào đó, Phó Diệc Sâm rốt cục không thể nhịn được nữa một phen bắt lấy móng vuốt đang sờ loạn trước ngực mính, “Hoàng Thượng hình như rất hứng thú với thân thể của thần?”

Bình thường dáng vẻ ngây thơ vô tội vốn đã đủ châm lửa, hiện tại Phó Diệc Sâm có thể nói là cả người nóng đến đòi mạng, nhưng cố tình Tô Trạm lại còn cứng đờ như nhóc hamster bị dọa sợ, mở to hai mắt ngốc ngốc nhìn hắn, Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười.

“Quốc… Quốc sư ngươi tỉnh?” Tô Trạm căn bản không biết làm cách nào mà tìm về được lý trí, nhưng rất rõ ràng, y bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, sau đó lấp đất tự chôn mình.

Đáy mắt sâu thẳm của Phó Diệc Sâm tối hơn vài phần, không trả lời ngay, mà bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Trạm, trong cặp mắt thâm trầm dường như còn mang theo tia lửa nhảy nhót sinh động, Tô Trạm bị hắn nhìn chăm chú như vậy, hai má nóng bỏng, dây thần kinh căng ra, đại não hỗn loạn nhanh chóng lướt qua vài cái cớ, kết quả nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu không hề có tính thuyết phục.

“Trẫm, chỉ là muốn ra…” Ra ngoài đi vệ sinh gì đó, dù sao ngươi ngủ bên ngoài ta ở bên trong, ta muốn trèo qua người ngươi vân vân, tóm lại không may đụng phải ngươi. Tin được… không?

Tô Trạm vốn định giải thích như vậy, nhưng y mới vừa nói đến chữ “ra”, thân thể đột nhiên căng thẳng, lúc này đây không phải bởi vì khẩn trương, mà là do ý thức được nguy hiểm nên cơ thể theo bản năng làm ra phản ứng. Cùng thời gian, Phó Diệc Sâm vốn đang giữ chặt Tô Trạm cũng lập tức cảnh giác, duỗi tay bưng kín miệng Tô Trạm.

Lúc này, đang nói chuyện, nên môi Tô Trạm không cẩn thận liền đụng phải tay Phó Diệc Sâm.

【 Hôn lên lòng bàn tay nam phụ, tích phân cộng 1】

【 Được nam phụ lo lắng, tích phân cộng 1】

【 Tổng tích phân của ký chủ đạt 30, tổng tích phân 30 có thể mở khóa kịch bản mới, có mở khóa nội dung kịch bản không? 】

Hôn lòng bàn tay? Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc Tô Trạm vẫn không khống chế được hơi mơ màng, bất quá tình huống trước mặt rất nhanh làm y tỉnh táo lại, thậm chí không có thời gian để ý đến cốt truyện mà y ngày ngóng đêm mong.

Hơi hơi ngửa đầu, ánh mắt trao đổi với Phó Diệc Sâm. Lấy võ công của Tô Trạm, rất nhanh cũng cảm nhận được nguy hiểm, hơn nữa còn nhận thấy nguy hiểm này không tạo ra uy hiếp với y, nhưng vấn đề là y bây giờ “không có võ công”, cho nên, Tô Trạm chỉ có thể kiên trì diễn tiếp.

Phó Diệc Sâm buông tay, hướng Tô Trạm đang “không hiểu ra sao” ra hiệu, sau đó đánh mắt về phía cửa sổ. Bất quá, Phó Diệc Sâm ngược lại cũng hơi bất ngờ, tình cảnh này tư thế này, vậy mà còn không quên diễn kịch, một chút sơ hở đều không để lộ ra ngoài, có thể thấy Tô Trạm là một diễn viên tố chất cực tốt.

May mắn hai người ngủ cùng giường, Phó Diệc Sâm lập tức kéo Tô Trạm đứng lên, không gây ra tiếng động, vô thanh vô tức xuống giường trốn bên góc khuất cạnh màn.

Phó Diệc Sâm theo thói quen kéo Tô Trạm ra sau làm tư thế bảo hộ, đôi mắt sáng như ưng gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, lúc sau lại tiến đến bên tai Tô Trạm thấp giọng nói, “Đừng lên tiếng, đi theo ta.”

Tô Trạm nhìn bóng đen cao lớn trước mắt ngơ ngác gật đầu, bên tai vẫn còn dư vang của giọng nói trầm thấp nhưng không mất ôn nhủ, nhất là cái loại tư thế được bảo hộ này, làm cảm giác an toàn trong y bùng nổ. Người đàn ông này quá hoàn mỹ, Tô Trạm cơ hồ bị quốc sư mê hoặc đầu óc ngày càng hồ đồ, không kiềm chế được sa vào vòng tay mạnh mẽ của quốc sư, bị động tiếp nhận.

Phó Diệc Sâm âm trầm nhìn chằm chằm hướng cửa sổ, rất nhanh liền thấy một thanh trúc nhỏ vô thanh vô tức đục một cái lỗ, sau đó từ từ chui vào, tiếp đó một cỗ khói trắng mỏng manh gần như không thể phát hiện phun ra.

Phó Diệc Sâm theo bản năng vận khởi nội công bế khí, vốn việc này đối với Tô Trạm mà nói là rất dễ dàng, nhưng nghĩ nghĩ, nếu y còn muốn diễn thì mình đành phối hợp, vì thế Phó Diệc Sâm hơi hơi nghiêng người đem Tô Trạm kéo đến trước mặt mình, sau đó không chút khách khí vươn tay dùng chính tay áo mình bưng kín miệng mũi y.

Trong bóng đêm, khóe miệng Phó Diệc Sâm hiện lên một tia cười không rõ hàm xúc, tiến đến bên tai Tô Trạm thấp giọng giải thích, “Khói mê.”

Tô Trạm ngơ ngác gật gật đầu, nhưng lại không nhịn được nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, có chút mơ hồ như nai con lạc đường, ai bảo y ban đầu nói dối làm gì.

Đại khái trái phải tầm ba phút đồng hồ thổi khói mê, Phó Diệc Sâm mới nghe thấy tiếng mở cửa, có chút cạn lời nhíu mày. Thực tế, chỉ dựa vào chút khói này, tính để nó khuếch tán vào phòng, bay đến giường cách cửa sổ khá xa, sau đó khiến hai đại cao thủ tuyệt đỉnh lâm vào trạng thái hôn mê, vô luận là từ lý luận hay thực tiễn, tất cả đều vô nghĩa.

Phó Diệc Sâm thầm than, nếu tác giả không rõ mấy thứ này hoàn toàn có thể lược bỏ đi mà, bản thân thiếu hiểu biết còn cố tình muốn viết chi tiết, ba phút? Bọn họ căn bản không cần bế khí, bởi vì khói mê lãng đãng còn không nhiều bằng hắn hút một hơi thuốc rồi phun ra, hơn nữa cửa sổ đóng kín, không có gió, căn bản thổi không tới được bên giường.

Sau khi xác định trong phòng không có bất cứ tiếng động nào, bốn hắc y nhân mới khom lưng chui vào. Phó Diệc Sâm có chút ngoài ý muốn, bởi vì cái dạng lén lén lút lút này, căn bản không giống như sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, càng giống mấy tên trộm vặt hơn. Còn nữa nếu thật là sát thủ, cũng sẽ không dùng đến mấy chiêu bài không ra gì như khói mê.

Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm trong ngực, im lặng quan sát, chỉ thấy vài người tiến vào gian phòng, sau đó hướng thẳng đến giường, rồi giơ tay làm động tác chém loạn, nhưng thấy bọn họ mắt nhắm mắt mở chém lung tung trên giường, không ra kết cấu gì, thậm chí còn không để ý xem trên giường có người hay không, tiếp đó liền sốt ruột bắt đầu lục tung phòng.

Phó Diệc Sâm khóe miệng kéo xuống, cùng Tô Trạm liếc nhau, hai người từ trong mắt đối phương đều thấy được vẻ cạn lời, giờ khắc này thật sự ăn ý vô cùng. Đây căn bản không phải sát thủ gì đó, mà là mấy tên trộm lông gà vỏ tỏi nổi máu tham tiền muốn giết người cướp của mà thôi.

Nhưng khiến Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn là, ngay khi hắn đang định đem mấy tên trộm vặt này đá ra ngoài, đột nhiên một trận sát ý lạnh lẽo nháy mắt từ bốn phương tám hướng ập đến vây quanh bọn họ, chính xác mà nói là bao phủ toàn bộ căn phòng.

Phó Diệc Sâm cả kinh, sát thủ chân chính đến rồi. Giây tiếp theo, chỉ thấy vài hắc y nhân rất nhanh xuất hiện ở trong phòng, lúc nhìn thấy trong phòng có trộm dường như cũng sửng sốt một chút, nhưng cũng chỉ sửng sốt một giây, sau đó không chút do dự giơ tay chém xuống. Chỉ trong vài lần hô hấp, Phó Diệc Sâm và Tô Trạm mở mắt trừng trừng nhìn vài người sống sờ sờ ra đó chớp mắt đã biến thành tử thi.

Rõ ràng cảm nhận được Tô Trạm trong nháy mắt cứng ngắc, Phó Diệc Sâm một phen nắm chặt bả vai Tô Trạm, giây tiếp theo liền mang theo y phá cửa sổ nhảy ra. Thứ nhất đối phương có nhiều người, thứ hai đám người này chắc chắn khó đối phó, thứ ba Phó Diệc Sâm hoàn toàn không muốn giết người.

Nhưng làm hắn bất ngờ là, khi bọn họ phá cửa sổ đào thoát, bên ngoài hành lang thoáng chốc có hơn mười tên sát thủ chào đón. Rất nhanh, trên lầu, dưới lầu, không ngừng có sát thủ nhảy ra, chỉ trong chớp mắt, hai người bọn họ đã bị vây kín không có kẽ hở.

Phó Diệc Sâm biến sắc, tay vô thức nắm chặt bả vai Tô Trạm. Hai quyền không địch nổi bốn tay, huống hồ đám sát thủ này cũng không phải ăn chay, mà Phó Diệc Sâm lại còn phải chăm sóc Tô Trạm “không có võ công”, cho nên muốn an toàn đột phá khỏi vòng vây lúc này, cũng không quá dễ dàng.

Đều là người thông minh, hơn nữa còn mang trong mình võ công trác tuyệt, tình thế trước mắt Tô Trạm tự nhiên vô cùng rõ ràng. Hoàn toàn không do dự, Tô Trạm quyết định không diễn nữa, cho dù sau đó không có mặt mũi nào đối diện với quốc sư, nhưng Tô Trạm không phải người thích liều mạng, tình thế trước mắt không để y băn khoăn đến những thứ khác.

Nhưng ngay khi Tô Trạm muốn há mồm, quốc sư đại nhân đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng y, giọng nói không nhẹ không nặng lập tức truyền vào trong lỗ tai, “Ôm chặt ta.”

Tô Trạm phản xạ có điều kiện làm theo, sau đó trong nháy mắt y ôm lấy thắt lưng rắn chắc hữu lực của quốc sư, Tô Trạm bỗng cảm thấy bên hông đột nhiên truyền đến lực lớn, giây tiếp theo y cùng quốc sư đột nhiên từ dưới đất bay về phía đỉnh lầu.

Động tác này quả thật soái ngây người, Tô Trạm không thể tự kiềm chế mà trầm mê trong sự cường đại của quốc sư.

Trên thực tế, không phải Phó Diệc Sâm cậy mạnh, nếu thật đến lúc nguy cấp, hắn đương nhiên cần đến một tuyệt đỉnh cao thủ như Tô Trạm, hắn cũng đâu có ngốc, hắn chỉ là đột nhiên nghĩ tới đoạn tình tiết này trong nguyên tác.

Theo cốt truyện, nam nữ chính sau khi tiến vào thành Nam Dương cũng ở lại khách điếm này, đêm đó cũng bị ám sát quy mô lớn, nhưng đừng quên Mary Sue mang trong mình bàn tay vàng không gì không thể a, cũng bởi lần này mà nam chính phải thay đổi cái nhìn đối với nữ chính.

Bởi vì trong nguyên tác đặt ra, nguyên thân nữ chính là thiên nữ chuyển thế, không gì không làm được, ba tuổi tinh thông tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa, tuyệt kĩ võ công chỉ cần liếc mắt một cái là nhớ, mà thân phận nữ chính trước khi xuyên qua còn sue hơn nhiều.

“Thần đồng”, “thiên tài”, “xem qua là nhớ”, “toàn năng”… đây đều là những chú thích đính trên người nữ chính, tóm lại bảy tuổi hoàn thành chương trình đại học, chín tuổi lấy được bằng tiến sĩ. Vì thế, hai vị thần nhân kết hợp, nữ chính hiện có thể xem như vô địch.

Đương nhiên, lúc nam nữ chính đối mặt với tình cảnh như hiện tại, nữ chính không chút sợ hãi, chín tuổi nhưng không cần nam chính giúp đỡ, sau khi ném ra vài quả bom khói tự chế liền lập tức lôi kéo nam chính dễ dàng thoát khỏi vòng vây, không chỉ lông tóc vô thương, còn hành hạ mấy chục sát thủ mà người giang hồ nghe đến tên đã sợ mất mật “khóc lóc nỉ non”, quả thật nghe như chuyện nghìn lẻ một đêm, nam chính từ đó cũng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Trong nguyên tác là như thế, mà nữ chính hiện tại lại vừa vặn ở ngay khách điếm này, tuy rằng không xuất hiện đồng thời với Bách Lý Vô Cực, nhưng Phó Diệc Sâm tuyệt đối tin tưởng đây là sân nhà nữ chính, cho nên bọn họ bây giờ chỉ cần bám trụ vài phút đồng hồ, đợi nữ chính lên sàn là ổn.

Quả nhiên, sự xuất hiện của nữ chính so với dự đoán của Phó Diệc Sâm còn nhanh hơn.

Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm nhảy vọt lên nóc nhà, giây tiếp theo, vài hắc y nhân sát khí bừng bừng rút kiếm hướng về phía bọn họ, trên mái ngói nóc nhà thoáng chốc phát ra tiếng vang “keng keng keng” thanh thúy. Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm lạnh lẽo quan sát, ngay khi thấy bọn chúng vọt tới trước mặt, chân phải hắn giẫm mạnh xuống, bày ra toàn bộ khinh công siêu phàm, mấy kẻ kia nhào vào khoảng không, nhưng khi bọn chúng xoay người định đuổi theo, lại bị một cước đá bay ra xa.

Nhưng một sóng vừa xuống, sóng khác lại tràn lên, Tô Trạm không rõ tình tiết tiếp theo nên ngày càng mất bình tĩnh, trong lúc Phó Diệc Sâm ra tay, mấy lần định tránh thoát cánh tay Phó Diệc Sâm lao vào giúp đỡ, đáng tiếc đều không thành công, quốc sư nắm tay y rất chặt a. Mắt thấy càng ngày càng có nhiều người vây đến, Tô Trạm gấp đến độ thiếu chút nữa dùng nội lực với quốc sư.

Nhưng vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng “Ninh Chỉ ca ca” rất không hợp thời vang vọng toàn bộ khách điếm. Tô Trạm uốn éo đầu, liền thấy nữ chính trong thân thể đứa nhỏ chín tuổi mặc hồng y trông như quỷ nữ đứng trên đỉnh cao nhất, giây tiếp theo không biết nàng ném xuống thứ gì đó, tiếp đến vang lên vài tiếng “bịch bịch bịch”, chớp mắt một đoàn sương trắng che lấp tầm nhìn, còn kèm theo mùi hương gay mũi, thậm chí hai mắt cũng cay đến mức không mở ra nổi, Tô Trạm thoáng chốc hiểu ra, nhưng không chờ y run rẩy khóe miệng, quốc sư đã ôm y bay về phía nữ chính.

Khóe miệng Phó Diệc Sâm khẽ nhếch lên, lắc mình vài cái bay đến bên cạnh nữ chính, sau đó một tay ôm Tô Trạm, một tay khác kéo nữ chính, chờ đến sương khói tán đi, mái nhà đâu còn thân ảnh ba người họ, để lại đám sát thủ nước mắt nước mũi tùm lum giương mắt nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.