Cả hai người trầm mặc, không ai bắt Chuyện trước. Thẳng một đường về Tần Gia.
Uyển Nhi định bụng vào phòng mình để ngủ. Dù gì Tần Mộc Niên cũng không hỏi gì cô nha.
Tần Mộc Niên thấy cô không nói gì, còn muốn đi ngủ. Trong lòng hắn đang một vạn câu hỏi bay quanh, đang đợi cô giảp đáp, thế mà cô cứ vậy xoay người đi???
“ Cô định đi đâu? Không giải thích cho tôi sao?
Uyển Nhi ngáp ngắn ngáp dài.
“ Tôi định đi ngủ nha. Thấy anh không hỏi nên tưởng đâu anh không muốn biết. “
Tần Mọc Niên hừ lạnh “: Cô kể đi. Tôi dành cả đêm nghe cô nói đây.
“ Ồ... Thế tôi kể nhé.. Có cần phải bật đèn hay không? Mà thôi để vậy cho nhập thần.
Tần Mộc Niên muốn phát giận với cô đầu bếp này, trong hoàn cảnh nào cũng đùa cợt với hắn. Cô đầu bếp này có chút giống với Hạ Uyển Nhi, bướng bỉnh và quật cường.
Uyển Nhi, bắt đầu hít một hơi... Bịa truyện nữa thật nữa giả....
“ Khụ~~ Tôi thấy một cô gái, mặt mũi máu me.. Cô ta nói cô ta tên là Hạ Uyển Nhi, Con Gái Hạ Gia.
“ Cô ta kể cho tôi biết răng. Cô ấy bị Bạn Thân Lạc Ngọc Cơ, hại chết còn tàn nhẫn rạch mặt cô ấy ra.
“ Cô ấy nhờ tôi, báo cho Ông Bà Hạ biết cô ấy đã chết rồi. Muốn tôi đòi lại công bằng giúp cô ấy sớm siêu thoát....
“ Tần Tổng tin hay không thì tùy... Mà hình như cô ấy biết anh đúng không? Khi ở gần anh cô ấy nhìn anh rất lâu...
Lúc Này Tần Mộc Niên Trầm mặc, phải mất một lúc lâu hắn mới lời,..
“ Được rồi, cảm ơn cô đã giải thích.. Cô trở về phòng của mình đi.
“ Ồ! Mai anh ăn gì tôi nấu? Uyển Nhi tốt bụng mà hỏi.
“ Ăn gì cũng được. Mà làm ơn cô đừng làm mặt mình xấu nữa, tôi sẽ không đuổi việc cô đâu!
“ Được, Cảm ơn Tần Tổng... Ngủ ngon “:
Thấy cô vào phòng rồi, lúc này Tần Mộc sinh muốn xác định lại trước khi quết định mọi việc.
Hắn xem lại, số liệu mà người của hắn điều tra được. gửi cho hắn lúc nữa đêm...
Từ Ba tháng trước, lúc đi leo núi về Chỉ có mình Lạc Ngọc Cơ trở về. Còn Uyển Nhi của hắn mất tích.
Ba tháng sau, Hạ Uyển Nhi Lại xuất hiện, thì Lạc Ngọc Cơ lại mất tích... Có cả giấy phẫu Thuật chỉnh hình của Lạc Ngọc Cơ.
Giống với Hạ Uyển Nhi 100%. Tần Mộc Niên chắp ghép lại với lời cô mới kể. Thì hắn nghĩ.... Uyển Nhi của hắn đã chết rồi, còn là chết không thấy xác.
Nước mắt hắn rơi không ngừng. Là do hắn vô dụng, không thể bảo vệ được cô. Còn như bị mù, yêu thương kẻ giết cô....
Trong lòng hắn tích tụ phẩn hận, muốn bóp chết Người đàn bà độc Ác Lạc Ngọc Cơ kia.
Tần Mộc Niên lấy điện Thoại ra, gọi cho thủ hạ.. Bằng âm thanh không thể băng lãnh hơn!
“ Cậu Giúp tôi theo dõi Lạc Ngọc Cơ, sai người rạch mặt cô ta... Chỉ cần thấy máu là được.
“ Khi nào, vết thương lành, Tiếp tục Rạch thêm một đường...
“ Cứ như vậy mà làm cho tôi. Chỉ cần thấy máu, rạch lên mặt không cần chỗ khác... Lành lại tiếp tục Rạch.
- Người bên kia, bắt đầu cảm thấy run sợ
Hắn biết rõ con người của Tần Tổng. Nên ngoan ngoãn nghe lời.
“ Tôi đã Rõ thưa Tần Tổng.
Lúc này Tần Mộc Niên mới hòa hoãn đi một chút. Ôm nỗi buồn, hối hận, trong lòng. Bước chân nặng nề trở lại phòng.
- ------------------------
Sáng sớm Uyển Nhi đã ăn mặc thỏa đáng. Không thể để ủy khuất bản thân, cô mặc một chiếc váy xuống trắng, bẹn vai. Dưới chân váy có thêu ưhọa tiết hoa lan. Cô bưng bữa sáng tới cho Tô Mộc Niên.
Tô Mộc Niên, NHìn Cô từ ngạc nhiên rồi chuyển sang ánh mắt tán thưởng.
( Ting --- Độ Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 80% tiểu tỷ tỷ cố lên)
Uyển Nhi thấy hắn nhìn mình như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy?
“ Khụ~ Tần Tổng anh đừng nhìn tôi nữa, tôi biết tôi rất xinh đẹp rồi...
“ Có nhìn Tần Tổng, cũng nên ăn uống.
Lúc này Tần Mộc Niên mới hồi thần.
“ Không biết xấu Hổ, Tự Luyến... “. Nói xong hắn cầm muỗng lên, định bụng sẽ ăn sáng. Hơi đâu mà đi đôi co với cô.
Bất giác, cánh tay hắn mất đi Lực. Đầu óc mơ hồ dần, rồi ngất lịm.
Uyển Nhi, đang mãi ăn. Nhìn lên thấy Tần Mộc Niên gục trên bàn... Cô nghĩ hắn ngủ, nên không rảnh đánh thức tiếp tục ngồi ăn.
[...] Nghiệm vụ phụ tuyến, xin mời tiểu tỷ tỷ đưa nam chủ tới bệnh viện.
“ Phụttttt... Lão nương, cứ nghĩ hắn đêm qua thiếu ngủ, nên lúc này mới ngủ bù?
“ Ai ngờ lăn đùng ra chết sao? Đáng lắm.... Lão nương đã nói rồi, chê lão nương xấu luôn có kết cục tốt.
[...] Tiểu tỷ tỷ nhanh cứu hắn a~~ sắp chết tới nơi rồi còn ở đấy mà Bình Phẩm.
Uyển Nhi bế Tần Mộc Niên lên xe, chạy thẳng tới bệnh viện, trước bao con mắt ngạc Nhiên của bao người.
Tần Mộc Niên được đẩy vào Phòng cấp cứu Đặc Biệt.
Cô chờ ở ngoài 4 giờ đồng hồ, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng tới hoảng. Cô biết cảm xúc này là của Nguyên Chủ, phải cố gắng ép xuống cảm xúc chết Dẫm này..
Lúc này bác sĩ mới ra ngoài, Uyển Nhi Tiến lại gần hỏi.
“ Bác Sĩ anh ấy là bị bệnh gì?
Bác sĩ Tháo khẩu trang ra, nhìn cô một hồi mới trả lời.
“ Cô Là người nhà của bệnh Nhân?
“ Phải Phải tôi là mẹ....à Không là bạn gái của anh ấy.
“ Bệnh Nhân bị kén ăn lâu ngày, không dung nạp đủ chất lên não. Hocmon giảm mạnh.
“ Cô là bạn gái mà không phát hiện ra sao? Không biết cô làm bạn gái kiểu gì nữa?
“ Hiện giờ anh ta bị u não cấp và vô sinh. Sạ trị cũng không kịp, Chỉ còn sống được nhiều nhất hai năm nữa.
Nghe được kết quả này. Nơi trái tim cô đau thắt lại, nước mắt tự động mà trào ra,
“ Chậc~~~ Cô khóc cái gì? Hắn có chết ngay đâu.
“ Rất May lão nương không bị bệnh kén ăn như hắn? Vậy là còn hai năm để xoát hào cảm.
[...] Ta cũng rất mong tiểu tỷ tỷ bị bệnh kén ăn....
“......”
“Thôi kiểu gì hắn cũng sắp chết. Lão nương nên thành thật với hắn lần cuối cùng “
“ Xem như xoát hào cảm vậy?
Uyển Nhi vào Phòng Hồi sức, thì Tần Mộc Niên đã tĩnh từ lâu. Hắn vừa nói chuyện điện thoại xong thì cô bước vào.
“ Tần Tổng, có tin xấu anh muốn nghe không?
Tần Mộc Niên, ngẳng mặt nhìn cô, hắn thấy hốc mắt cô đỏ hồng. “ Cô mới khóc sao?
“ Không~~~ Tôi đâu rảnh mà khóc “. lão Nương đâu có khóc. Là nguyên chủ khóc nha “
“ Cô nói đi, tôi đang nghe đây: “ Tần Mộc Niên, suy nghĩ. Uyển Nhi Của hắn chết rồi. Còn tin gì xấu hơn sao?