Uyển Nhi nhìn Lãnh Dụ đánh giá một chút. Mặc dù trên người có chút chật vật, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Chắc chắn hắn mới đánh nhau với ai đó. Trên người còn lưu lại vết máu, cũng may vampire lành vết thương chong chớp mắt. Cô nhìn không ra vết thương trên người hắn.
Cô nhìn hắn, Lãnh Dụ lại nhìn cô. Trên mặt đầy ý cười. Khóe miệng Uyển Nhi giật giật, đừng nói là hắn bị cô hút máu trở nên luyến cô đi.
“ Khụ! Lần trước ta sơ sót, mới bị người đẹp hạ gục. Lần này “ Hắc hắc “
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần Uyển Nhi, chưa kịp ra tay thì hai bên má đã đau rát.
“ Chát~~ Chát. “
“ Nói thì nói, tới gần làm gì? Đừng tưởng có gương mặt đẹp, mà lão nương không ra tay.
Lãnh Dụ miệng há, mắt trợn tay ôm má mình. Hắn là bị đánh cho ngu rồi đi.
Nhân lúc Uyển Nhi đang đắc ý, còn chưa phóng thích lực lượng ra. Ra phất tay thứ bột gì đó.
Trong phút chốc, Uyển Nhi không đề phòng liền ngủ mê. Lãnh Dụ hưng phấn ôm Uyển Nhi thuấn di đi mất.
Lại một lần nữa tỉnh dậy,thấy bản thân mình đang ở một căn phòng khác. Tuy sạch sẽ nhưng đơn sơ, còn là rất nhỏ hẹp.
Trong lòng cô không ngừng mắng.
“ Mẹ Nó! Rõ ràng trong tivi vampire đánh thuốc mê. Còn đằng này, vì cái mông gì đã bất tỉnh nhân sự.
“ Còn nơi này là cái ổ nào đây, chật hẹp chết lão nương.
Uyển Nhi cúi đầu xuống, nhìn lại bản thân. Vẫn sạch sẽ trong bộ dạ hội. Vậy tên ngu kia chưa có làm gì cô.
Cô âm thầm nhẹ nhõm thở ra. Vỗ vỗ lên ngực. Uyển Nhi đảo mắt nhìn xung quang. Cửa đã khóa chặt, lại còn rất tối.
Cô nhìn qua khe hở thấy được tia nắng, chớp mắt đã muốn choáng váng. Đây là lần đâu tiên cô ghét ánh nắng tới vậy.
Uyển Nhi không biết đây là nơi nào, nên không thể dò tìm trên bản đồ siêu cấp.
“ Hệ Thống, đây là cái nơi quỷ quái nào?
[...] Tiểu Tỷ Tỷ, đây là nhân loại. Hơn nữa tỷ đã ngủ hơn 6 tháng.
Uyển Nhi trợn tròn hai mắt, mẹ nó không biết tên kia là quăng cái thứ gì, ngủ một mạch liền nữa năm. Lát hắn có tới phải xin một ít.
Cô lại kiểm tra độ hảo cảm, vẫn ở mức 95%.Thì lúc này mới hoàn toàn yên tâm, xem như chính mình đang đi nghĩ dương đi.
“ Hệ Thống, tên Bắc Thần kia sao rồi?
[...] Tiểu tỷ tỷ hỏi ta? Ta làm sao biết được! Nhân lúc tiểu tỷ tỷ ngủ. Ta đã đi bảo hành lại đầu não.
[...] Làm sao biết nam chủ, làm những gì trong thời gian qua.
“Vô dụng! Hệ thống chó chết.
[ Hệ•Chó Chết •Thống ]... Thôi đừng mắng, ta tự cút.
Uyển Nhi mặc kệ hệ thống trốn, cô bước tới cửa. Hơi dùng sức một chút bẻ hỏng khóa.
Hơi nghiêng đầu ra ngoài đánh giá xung quanh. Cô xem có người quanh đây không. Nữa năm chưa ăn gì! Thật đói.
“ Nha ~~ người đẹp tỉnh dậy sớm vậy, ta còn tưởng cô phải ngủ tới ba năm.
“ Mới nữa năm.. đã tỉnh, quả thật sức kháng cự của cô không tồi.
Uyển Nhi hơi dừng động tác lại, bắt đầu sinh khí. Xoay người lại hưng hăng mắng
“ Tên Khốn kiếp Lãnh Cung này! Ngươi bắt lão nương tới đây làm gì?
“ Vì cái da lông gì, đã bắt cũng thôi đi. Còn không cho lão nương ăn.
Lãnh Dụ sắc mặt đang cười, cũng trở nên cứng lại. Vì cái gì cô gái này luôn đọc sai tên hắn.
“ Ta nhắc lại lần nữa! Ta là Lãnh Dụ. Lãnh trong - Cao Lãnh. Dụ trong - Dụ Hoặc.
Hắn lại cười cợt nhã, đôi mắt đào hoa híp lại thành đường cong bán nguyệt. Một tay trống vào tường.
“ Người đẹp đơn nhiên phải bắt về, với lại ta rất thích cô. Đương nhiên càng phải bắt về.
Uyển Nhi trừng mắt nhìn hắn, không lẽ tên ngu này định hút cạn máu của mình.
“ Lãnh Dụ ngươi muốn làm gì lão nương? Đừng tới gần đây không ta sẽ không khách khí.
Hai răng nanh của Lãnh Dụ nhô ra, tiến sát vào cô. Hắn cười khoái trá.
“ Không thì sao? Người đẹp đang đợi ca ca tới cứu sao? Khi hắn tới sự đã thành rồi.
Uyển Nhi cắn chặt răng, cố gắng phóng thích năng lực. Không biết tên ngu kia đã làm gì với cô rồi.
“ Này Lãnh Dụ! Ngươi đừng có hút máu lão nương. Máu của lão nương không ngon đâu, còn rất đắng.
“ Phụt ---- Ha ha ai muốn hút máu cô. Người đẹp, không ngờ cô còn có mặt đáng yêu này.
Lãnh Dụ bước tới gần Uyển Nhi, cô theo phản xạ che lấy cỗ của mình. Thì bàn tay lạnh ngắt kia đặt lên đỉnh đầu cô mà xoa xoa.
“ Ách “ không lẽ tên này chỉ hút máu trên đầu??
Trong lòng Uyển Nhi lúc này, chỉ muốn tên ca ca giả tạo kia. Nhanh chóng tới cứu mình.
Hai mắt cô nhắm chặt lại. Bỗng nhiên mùi máu đánh thức cô, tỉnh táo không ít.
Lãnh Dụ đưa cho cô hai túi máu, xong xuôi hắn ngồi xuống ghế sofa nhìn cô.
Uyển Nhi cầm túi máu, bĩu môi ghét bỏ. Vừa hút, còn không quên chất vấn.
“ Tên lừa đảo, ngươi nói cho lão nương uống máu thượng phẩm. Còn đây là máu hạ phẩm...
Lãnh Dụ gãi đầu, sau đó nhíu mày nhìn Uyển Nhi. Hắn thanh minh.
“ Ta bây giờ là đang lẫn trốn, có máu cho cô uống nô bụng là tốt lắm rồi!
Uyển Nhi ghét bỏ, đặt bịch máu xuống. Hai răng nanh vươn dài ra, chiếc lưỡi khẽ liếm cánh môi.
“ Lãng Dụ ngươi uống máu đi. Lão nương hút máu ngươi. Mùi vị cũng không tệ đâu.
“ Còn ngon hơn hai cái bịch máu hạ phẩm kia.
Vừa rứt lời cô nhào về phía Lãnh Dụ. Nhanh chóng cắn vào tay hắn, miệng nhỏ không ngừng hút hút
Lãnh Dụ có chút không thích ứng được. Khẽ cau mày, hắn cảm giác được máu đang lưu động mà dần dần rút ra ngoài.
Hắn thở dài ngao ngán, tại sao lại bắt một tên quỷ tham ăn này. Ngay cả máu đồng loại cũng không tha.
Uyển Nhi hút no đủ, mới mở miệng ra mắng tiếp.
“ Ngươi lẫn trốn,thì kéo lão nương theo làm gì? Nhanh thả lão nương ra.
“ Đợi Ca ca của ta tới, sẽ ăn thịt lột sạch ngươi.
Lãnh Dụ mặc kệ cô nói gì, hắn đã bế năng lực của cô rồi. Hắn tiến lại vác Uyển Nhi trên vai, nhốt vào một căn phòng khác. Thay chiếc khóa kiên cố hơn.
Thời gian trôi dần, sắc tời đã tối hắn. Uyển Nhi ngồi thẩn thờ, không biết bao giờ Bắc Thần kia mới tìm ra cô đây.