Thời gian nữa tháng cứ như vậy trôi qua, Cô cũng không Vội Bắt Mộc Linh Linh, phía bên cảnh sát bảo cho cô biết đang truy bắt những tên mà Mộc Linh Linh thuê.
Uyển Nhi thở ra nhẹ nhõm, để cho nữ chủ dong chơi một chút, bắt lại cũng không muộn. Dù gì cô ta cũng ở lại trong kí túc xá, đâu có đủ tiền mà ở khách sạn đâu nha.
Điều khiến cô đau não hiện giờ, là phải làm sao với Vãn Thanh đây, không Thể để anh ta làm Quỷ mãi được.
Uyển Nhi: “ Hệ Thống mi đâu rồi, lăn ra đây cho lão nương.
[...] Tiểu tỷ tỷ, có chuyện gì sao? Tỷ không Thể nhẹ nhàng với ta được hay sao?
“ Lão nương muốn hỏi. Hệ thống mi có bán xác hay đạo cụ gì khiến người ta chiếm xác được Hay không?
[...] Tiểu tỷ tỷ là muốn nam chủ sống Lại a~~... Mấy cái đạo cụ này hệ thống ta không có. Càng không bán xác người.
“ Chậc~~ Lão nương biết ngày hệ mi rất vô dụng.
[...] Tiểu tỷ tỷ đừng vội khinh thường ta. Tuy không có đạo cụ nhưng ta có cách, chỉ là rất khó để hoàn thành thôi.
Uyển Nhi:“ Hừ “ có Rắm mau thả~~~
[...] Truyền thuyết kể rằng, chỉ cần tìm ra khối huyết ngọc có tuổi thọ nghìn năm, cho linh hồn của họ vào trong đó.
[...] Sau đó, phải đi tìm xác của một người mới Chết, phải trùng ngày tháng năm Sinh, thân xác còn ấm đặt khối huyết ngọc có chứa linh hồn vào giữa lồng ngực cái xác.
[...] Tiểu tỷ tỷ phải lưu ý là thời Gian từ 00h tới 3h sáng mới hiệu quả.
Uyển Nhi.” Đệch! Khó rồi đây, huyết ngọc Lão nương còn chưa thấy bao giờ, còn phải trên nghìn năm tuổi thọ.
“ Hơn nữa còn đòi người trùng ngày tháng sinh, mi nghĩ người có ngày 15 tháng 7 âm lịch là mớ rau, ra chợ sách về là có sao?
[...] Cái này thỉnh tiểu tỷ tỷ tự mò, bổn Hệ Thống ta OFF...
“.....” Thật không có trách nghiệm.
••••••••••••••••••••••••
Uyển Nhi dùng thời gian này chạy đôn chạy đáo khắp tiệm ngọc lớn nhỏ, tìm cho ra huyết ngọc, tuy có nhưng đều mấy trăm hay mấy chục năm tuổi thọ, không đủ yêu cầu. Mà những khối ngọc đó rất mắc,
Không biết khối huyết ngọc nghìn tuổi sẽ mất bao nhiêu tiền để mua đây.
“ Vãn Thanh a~~ Vãn Thanh để lão nương tìm ra được huyết ngọc đủ yêu cầu, hắn làm sao để trả nợ cho lão nương đây.
Lại qua mấy ngày, ông trời không phụ lòng người, Uyển Nhi cuối cùng tìm ra được miếng huyết ngọc đủ yêu cầu. Nó được bày bán tại cửa tiệm cũ kĩ, nhìn ra rất lâu đời.
Tiến vào cửa tiệm, ông chủ thấy cô liền tiếp đón nhiệt tình.
Uyển Nhi bước vào trong, quan sát vật được bày bán, những đồ vật này có tuổi thọ không Ít, thuộc dạng đồ cổ.
“ Cho hỏi, chỗ ông có bán huyết ngọc không? Ba ba tôi khá yêu thích huyết ngọc, tôi muốn làm quà tặng sinh nhật cho Ba.
Ông chủ gật gật đầu, mặt đầy ý cười: “Có, Cô là muốn Huyết Ngọc Bao nhiêu lớn?
Uyển Nhi:“ Tôi không biết! Ông có thể cho tôi xem qua không?
“ Được, cô đi theo tôi!”
Uyển Nhi đi theo ông chủ, đi vòng ra sau phía quầy, ông chủ mở ra cái rương bằng gỗ trạm khắc tinh xảo. Bên trong toàn bộ là huyết ngọc, có nhiều hình dạng khác nhau.
Uyển Nhi giả bộ cúi đầu nghiêm túc chọn lựa. Thật ra là cô nghe hệ thống nhắc nhỡ mà nhìn khối huyết ngọc
Uyển Nhi chỉ vào khối huyết ngọc lên tiếng. “ Tôi muốn xem khối ngọc này.
Ông chủ thập phần vui vẻ. “ Cô quả là tinh mắt, khối huyết ngọc này từ đời Nhà Thanh để lại, có thể trấn an Nhà cửa, còn có thể đuổi ma từ trà.
“ Quan trọng hơn là Khối Huyết Ngọc này từng được Hoàng Thất dùng qua, có lịch sử rất Thâm sâu.
Uyển Nhi nghe Ông chủ Giải thích thân thế miếng ngọc một hồi, cô đành lên tiếng đánh gãy lời ông chủ.
“ Tôi lấy khối huyết ngọc này, hết bao nhiêu vậy?”
Ông chủ thấy Uyển Nhi dứt khoát như vậy, ông chủ càng là cao hứng, vội vàng hô giá theo. “ 100 Triệu.
Uyển Nhi chuẩn bị trả tiền động tác dừng lại một chút, ngạc nhiên hai mắt trợn tròn.
“ Mẹ nó là 100 triệu. Số tiền đó mua một miếng ngọc nhỏ xíu. Số tiền đó lão nương ăn mất trăm con bò nướng nha.
Uyển Nhi đau lòng cắn răng rút thể ra thanh toán miếng Huyết ngọc.
Ông chủ bán được huyết Ngọc, liền mặt luôn cười không khép được miệng, đặt miếng huyết ngọc cẩn thận vào trong hộp giao cho Uyển Nhi.
“ Của cô đây! Cảm ơn lần sau lại ghé qua nhé, tôi sẽ giảm giá cho cô.
Uyển Nhi mất số tiền lớn để Mua huyết ngọc, mặt mũi cưng Đờ không cười được như ông chủ, cô chỉ lạnh lùng gật đầu rồi rời đi.
Uyển Nhi không vội trở về kí túc xá, mà cô sẽ đi ăn hết con phố này, từ lúc xuyên qua tới đây còn chưa được ăn bữa nào ra trò.
Cô dành cả buổi chiều để ăn uống. Lấp đầy cái bụng đói, cô mãn nguyện xoa xoa cái bụng căng tròn của mình. Lái xe trở về Kí túc xá.
Vừa về tới phòng, cô đã thấy Mộc Linh Linh cầm chặt bức tranh mà cô vẽ Vãn Thanh, nhìn không ra thần sắc gì?
Lâu sau, Mộc Linh Linh mới cất giọng run run hỏi Uyển Nhi về bức tranh.
“ U... uyển.. Uyển Nhi... Cậu từ đâu mà có bức tranh này?
Không đợi cho Uyển Nhi trả lời, Dương Lâm Nhi vui vẻ đáp lại ngay.
“ Ôi, cậu không hỏi chút Nữa tớ quên nói, anh chàng đẹp trai trong bức tranh là bạn trai của Uyển Nhi đó, nhìn rất soái đúng không?
Mộc Linh Linh lòng bàn tay vã mồ hôi, thần sắc sợ sệt nhìn Uyển Nhi, miệng run rẫy không nói thành tiếng.
Uyển Nhi thấy Mộc Linh Linh đã biết rồi thì cô không ngại mà thừa Nhận.
Uyển Nhi bước lại gần Mộc Linh Linh, thì cô ta sợ hãi lùi thân vào góc tường.
Cô tiến sát Mộc Linh Linh, thì thầm vào tai âm thanh đầy quỷ dị lạnh tới gai góc.
“ Cậu nhìn xem, có phải rất đẹp trai đúng không? Anh ấy luôn nhìn cậu đấy Mộc Linh Linh, mình rất ghen tị với cậu. “
Mộc Linh Linh toàn thân run rẫy, sợ hãi ôm lấy tai hét lên.
“ Không... Không... Cậu đang đùa giỡn với mình có phải không? ở đây không có ai hết... Không có ai hết...
Mộc Linh Linh hoảng loạn vừa hết vừa trùm chăn kín đầu. Dọa cho Dương Lâm Nhi và Liễu Thanh nhã không ít sợ hãi.
Uyển Nhi cong môi cười, trở về giường của mình ngủ ngon lành. Còn Dương Lâm Nhi và Liễu Thanh Nhã bình thường thấy Mộc Linh Linh hành động quái lạ.
Nên họ chỉ dọa sợ một chút, sau cùng lười quản cô ta ra sao. Hai người an ổn chìm vào giấc ngủ.
Có Mộc Linh Linh ở đây, nên Uyển Nhi không thể gọi Vãn Thanh ra để vào trong Huyết ngọc được. Đành phải chờ cơ hội khác.