Hắn nhìn Uyển Nhi đột nhiên nổi lên hứng thú, thoáng chốc cúi sát lại gần cô. Nhàn nhạt mở miệng.
“ Bây giờ bổn thần lại hứng thú với ngươi.
“ Ta nhớ ra đã mấy nghìn năm, chưa có ăn qua thịt người. Nếu bây giờ ta đem ngươi đem giết thịt chắc chắn sẽ rất ngon.
“Phàm nhân ngoan ngoãn nghe lời bổn Thần, nếu không ta nuốt ngươi vào trong bụng.
Uyển Nhi nghe hắn nói, hai mắt cô mở lớn, miệng há to. Cư nhiên tên nam chủ này chỉ mới mấy nghìn tuổi, còn dám uy hiếp lão nương.
Cô vận nội lực bay lên, tát mạnh lên gương mặt đẹp tới yêu nghiệt kia vài bạt tay.
- Chát...Chát....
“ Dám uy hiếp đòi ăn thịt lão nương, Ta cảm thấy cái đuôi của ngươi ăn ngon hơn..
Uyển Nhi hung hăng bay giữa, không trung mà mắng hắn.
Thủy Thần nhăn mày, nữ nhân này ngang nhiên dám đánh hắn. Là đang coi thường hắn.
Hắn lại không phát giận mà giết chết Uyển Nhi. Hắn hơi mĩm cười, còn là cười tới sáng lạn hướng Uyển Nhi lên tiếng.
“ Phàm Nhân! Bổn thần là Bạch Vũ Long, ta còn sẽ gặp lại. Bây giờ ta phải đi rồi.
“ Lần sau gặp lại, mong rằng ngươi vẫn toàn mạng để gặp ta.
Nói xong hắn tiến lại gần, áp cánh môi đỏ hồng lên trán Uyển Nhi. Môi nhếch lên mở đường cong gian xảo. Biến mất khỏi hư không.
Thời điểm bây giờ, sương mù cũng tản ra. Trời trong mây xanh, như thể chưa diễn ra cái việc kinh khủng vừa rồi
Uyển Nhi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tên nam chủ cứ như vậy mà đi? Bỗng luồng sát khí từ phía sau lưng cô tản ra nồng đậm.
Cô xoay lưng lại, nhìn mọi người trên tàu vẫn chưa hết run sợ. Nhưng ánh mắt mang hàn khí, không ngừng nhìn cô.
Uyển Nhi nhi không ngừng suy nghĩ, có phải cô xin đuôi cá, không định chia cho họ. Nên họ mớ nhìn cô như vậy?
Bất quá cô chỉ nghĩ trong lòng, sao họ biết được. Cô còn chưa có xin được cái đuôi cá của hắn đâu.
Trên thuyền đã bắt đầu có người, không thể nào bình tĩnh hơn nữa. Không biết tên thuyền trưởng kia đã tĩnh từ khi nào.
“ Thuyền trưởng, không thể giữ cô nương này trên thuyền. Cô nương này là tai họa.
“Thuyền trưởng, từ lâu truyền thuyết đã nói, mang nữ nhân ra biển sẽ găp tai họa.
“ Nay mọi người còn chứng kiến Thủy Thần hôn nàng ta, chắc chắn thủy thần muốn kết duyên cùng vị cô nương này. Chúng ta không thể giữ lại.
“ Thuyền Trưởng......... “
Lúc này mọi người trên tàu chỉ luôn nghĩ tới mạng sống, thà hy sinh Uyển Nhi. Nhất định không giữ cô trên thuyền.
Thuyền trưởng trầm mặc nhìn cô, không lên tiếng. Nhưng ánh mắt của hắn lại hiện lên ý định rõ ràng.
Hắn cũng rất sợ hãi, tỉnh dậy trên người đã bị lột sạch. Còn chừa lại mỗi cái khố trắng.
Vừa bước ra ngoài cuồng phong đã nổi lên. Thủy Thần còn hôn vị cô nương kia. Bảo hắn không sợ mới lạ.
Hắn hơi hé môi nói. “ Vị cô nư.....
Chưa kịp rứt đã bị Uyển Nhi đánh gãy. Cô lạnh nhạt phảng phất như thể, đây là chuyện rất nhỏ nhặt.
“ Thuyền trưởng không cần nói, là ta nên cảm ơn mọi người đã chịu mang ta cả một đoạn đường.
“ Bây giờ mọi người muốn ta rời đi, cũng không thể nào trách được.
Cô vừa nói, ánh mắt đảo nhìn mọi người xung quanh. Giống như cô hi sinh vì vinh quang tổ tiên vậy.
“ Cô nương xin lỗi “
Cô xua tay về phía mọi người, cất giọng thâm thúy lên.
“ Không cần xin lỗi, sống chết có số. Các người bì bảo vệ mệnh của mình, hy sinh một người như ta là lẽ thường.
Mọi người lẫn thuyền trưởng có chút áy náy, không quá tuyệt tình với cô. Họ thả cô lên chiếc thuyền nhỏ, còn có hai mái chèo
Cô bất đắc dĩ miệng cưỡng ngồi trên thuyền nhỏ. Tay cầm mái chèo bắt đầu chèo ra xa.
Thuyền trưởng vẫy tay về phía cô, cất giọng tiễn biệt.
“ Cô nương đi cẩn thận.... “ thuyền trưởng nói xong bản thân hắn cũng thấy dối trá.
Một tiểu cô nương yếu đuối, trên chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển.
Nguy cơ bị thủy quái ăn thịt là rất cao, còn chưa kể bão giống mưa gió, thuyền nhỏ không thể chống đỡ. Tới đó tất nhiên sẽ chết.
Một mình cô mênh mông giữa biển rộng, phía trước không có đảo. Nhìn bốn phía càng không có thuyền đánh cá hay cứu hộ.
May mắn là cô không gặp hải tặc trong truyền thuyết, nhờ có bản đồ siêu cấp giúp cô không bị lạc. Mưa giông gió lớn thì trực tiếp vào không gian tu luyện.
Lúc này cô đang ngồi nhàn nhã phơi nắng, tay cầm trái cây lấy từ không gian ra. Miệng ăn mắt híp híp nhìn cảnh đẹp.
[...] Tiểu tỷ tỷ, tỷ không định đi xoát hảo cảm hay sao? Còn có tâm trạng ngắm cảnh.
Trong đầu hệ thống không ngưng lãi nhãi, cô thở dài nói.
“ Bằng không mi đem nam chủ tới đây, lão nương sức yếu không thể chèo tới Đảo Thủy Thần.
“ Còn cách lão nương rất xa, tận 20000 hải lý. Tới nơi lão nương chắc chắn chết.
[...] Tiểu tỷ tỷ, không phải tỷ có tu tiên sao, vẫn nên phi hành..
Uyển Nhi được hệ thống nhắc nhỡ, đáy mắt lóe lên tinh quang. Chưa được năm giây mặt cô lại trùng xuống. Chán nản lên tiếng.
“ Đúng, lão nương có tu tiên. Nhưng mới đột phá trúc cơ, không thể phi hành.
“ Muốn phi hành phải đạt tới cảnh giới nguyên anh.
[...] Tiểu tỷ tỷ còn không nhanh tu luyện. Thuyền nhỏ hệ thống ta bảo vệ được.
Uyển Nhi:“....” sao mi không đem nam chủ tới đây cho nhanh, còn ép lão nương tu luyện.
[...] Ách “ không phải tiểu tỷ tỷ muốn mạnh hơn thần sao, đây là cơ hội cho tỷ tu luyện nha.
Cô bị hệ thống tẩy não một hồi, âm thầm quết tâm.
Miệng cắn nốt trái cây trên tay, lách mình vào không gian linh tuyền ngồi tu luyện.
Thời gian này phải cố gắng đột phá hóa thần, thì may ra mới làm thịt được tên cá béo Bạch Vũ Long đó.
“ Hừ nếu xoát hảo cảm không đầy. Trực tiếp nấu lẩu.
Uyển Nhi ở trong không gian, tu luyện tới quên thời gian, chỉ biết thân thể cô không ngừng hấp thu linh khí.
Cô ăn đan dược mà Nhan Doãn Vân,ở thế giới trước cấp cho cô. Đã ăn gần hết.
Cữu Âm Chân kinh đã, tu luyện tới cảnh giới cao nhất. Cô tiếc nuối một điều là thần khí ở thế giới trước kia không bỏ vào không gian.
Bây giờ trong không gian, có một núi Gatium, nhưng lại không sử dụng được. Uyển Nhi tiếc nuối thở dài một hơi.
Sau đó lại tiếp tục tập, trung tinh thần vào tu luyện. Đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng đột phá lên hóa thần.