Uyển Nhi cùng Bạch Vũ Long ở trên biển gần một tháng, cuối cùng họ cũng cập bến. Đi lên đất liền
Trước hết cô tìm một bộ y phục,kín đáo cho Bạch Vũ Long mặc vào. Y phục cũ của hắn rất hở còn câu dẫn người.
Thuyền lớn cô trả cho mấy thuyền viên kia. Họ dập đầu tạ ơn còn không hết. Ở kinh thành, cô không ngờ tới mình lại bị triều đình truy nã.
Cũng may trên hình vẽ, là lúc cô mặc nam trang. Hiện tại cô khoác trên mình nữ trang, còn trang điểm tới quốc sắc thiên hương.
Người ta nhìn vào,như hai người hoàn toàn khác nhau. Từ khí chất cho tới dung mạo.
Bạch Vũ Long mới lên đất liền, nhìn cái gì cũng lạ mắt. Tâm tư thập phần vui sướng, hắn nắm tay cô,liên hồi lôi kéo.
“ Tiểu Nhi tỷ, ở đây thật náo nhiệt.
Uyển Nhi lúc này phát hiện ra chỗ không ổn, cô đành hướng Bạch Vũ Long dặn dò lại hắn.
“ Ngươi không được gọi ta là tỷ tỷ nữa.
Sắc mặt hắn lập tức trùng lại, nhìn cô như muốn khóc. Uyển Nhi vội vàng nói thêm.
“ Thay vì gọi tỷ, thì nên gọi nương tử.
Tình cảnh hiện tại, hắn gọi cô là tỷ thì không thích hợp. Mà gọi là tiểu muội sẽ không xoát được hảo cảm.
Vẫn nên là nương tử, dễ xoát hảo cảm. Hắn ngốc như vậy, làm phu quân ngốc ít người chú ý hơn.
“ Tiểu Nhi tỷ, nương tử là cái gì?
Hắn chớp chơp mắt, Tò mò hỏi cô. Thật sự hắn không biết nương tử là cái gì.
Cô tiến lại xoa đầu hắn, ho nhẹ hai tiếng bắt đầu giải thích.
“ Khụ Khụ! Nương tử là, ngươi thích ta. Còn ăn chung với ta, ngủ chung với ta.
“Đã hiểu chưa?
Lúc này hắn mới nở nụ cười mị hoặc, ôm lấy cánh tay cô. Miệng không ngừng nói.
“ Được nương tử, ta rất thích nương tử.
“ Vậy nương tử gọi ta là gì? Chẳng lẽ cũng là nương tử?
Uyển Nhi nhíu mày nhìn Bạch Vũ Long, hắn bị mất trí sao còn thông minh tới vậy? Không lẽ là thần,nên thông minh!
“ Ta gọi ngươi là phu quân!
“Nương tử, nương tử! Phu quân, phu quân gọi thật hay.
Xuốt dọc đường, không ít con mắt nhìn hai người. Ghen tị có, hâm mộ cũng có.
Nam nhân mỹ mạo song toàn, còn luôn mĩm cười. Làm không biết bao nhiêu cô nương, phải ngoái đầu nhìn lại.
Nữ nhân bên cạnh, diện mạo mĩ lệ, khuynh quốc khuynh thành. Sắc mặt hơi lạnh lùng, phù hợp với mỹ nhân băng lãnh.
Nếu không phải Bạch Vũ Long bên cạnh, luôn miệng gọi nương tử. Thì đã không ít người có ít định tới làm phiền....
Đi khắp ngõ ngách, nơi đâu cũng dán hình truy nã của cô. Bạch Vũ Long tò mò lên tiếng hỏi.
“ Nương Tử, sao những người trong bức họa này, hơi giống nương tử?
Bị hỏi đúng chỗ ngứa, Uyển Nhi nói dối không chớp mắt.
“ Trên đời này, người giống người rất nhiều.
“ Phu quân nhìn xem, ta xinh đẹp mĩ lệ hơn người trong bức họa.
Bạch Vũ Long nhìn cô, rồi lại liếc nhìn bức họa. Hắn cảm thấy cô nói rất đúng, hắn liền ngoan ngoãn không hỏi lại lần hai.
Lúc sau đi vào giữa trung tâm, nơi phồn hoa. Rất nhiều nam nhân, nhìn Uyển Nhi với ánh mắt trần trụi. Bạch Vũ Long trong lòng tức giận.
“ Nương Tử, có cần ta giết hết những người này hay không?
“ Không! Phu quân không cần giết họ. Những người này nhìn, thì để mặc họ nhìn.
“ Chỉ cần ta làm như không biết là được rồi.
Uyển Nhi từ tốn, hướng hắn giải thích cặn kẽ. Nếu không hắn sinh khí, giết người thật thì phải làm sao.
Bạch Vũ Long không vội trả lời, hắn liền mọt mạch cởi tà áo ngoài ra, chùm lên đầu cô che chắn.
“ Ta không thích, người khác nhìn nương tử của mình, bất kể ai cũng không được.
Rứt lời gương mặt tinh xảo của hắn, có chút sinh khí. Đáy mắt lóe lên tia chiếm hữu cao.
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +10% độ hảo cảm là 60% tiểu tỷ tỷ cố lên)
Uyển Nhi:“.........
Hắn là đang ghen phải không? Nhìn bộ dạng này cũng rất đáng yêu.
“ Hắc Hắc “ lão nương quyết định giữ hắn ở trên đất liền.
“ Không cho về lại đảo thủy thần nữa.
[...] Ta nói Tiểu tỷ tỷ nghe, hắn là thủy thần sớm muộn gì hắn cũng nhớ ra. Khi biết tỷ tỷ lừa gạt hắn.
[...] Nói không chừng lúc đó, hảo cảm lại trở thành số âm. Nam chủ rứt áo ra đi
Uyển Nhi:“...”
“ Hệ Thống chó chết, mi cút đi được không.
[...] “......”
“ Phu quân, nói ta hiểu. Nhưng bịt kín mặt vậy ta không thể nhìn đường, như vậy làm sao mà đi.
Bạch Vũ Long dừng động tác lại, thoáng chốc hắn cúi người xuống, tay vỗ vỗ vào lưng.
“ Nương Tử lên ta cõng, ta lớn hơn nương tử, sẽ cõng được.
“ Nhanh lên “
Uyển Nhi muốn bật cười, ở nơi lồng ngực có hơi rung động. Cô thầm nghĩ, hắn luôn ngây thơ như lúc này thật tốt
Tốt nhất đơi cô xoát đầy hảo cảm, khi đó chính mình thoát ly rồi. Thì hắn hãy nhớ lại.
Mặc dù biết bản thân có ích kỷ, nhưng đều tốt cho cả hai người.
Uyển Nhi cười cười, tiến lại ôm lấy cỗ hắn. Vài giây sau chính mình an ổn ngồi trên lưng rắn chắc.
Uyển Nhi nhớ ra, âm thanh của hắn rất êm tai, còn rất hoa lệ. Cô nảy ra ý tưởng.
“ Phu Quân, ngươi ca cho ta nghe có được không?
Bạch Vũ Long suy nghĩ một lúc, lâu sau hắn mới trả lời.
“ Miễn là nương tử thích, truyện gì ta cũng sẽ làm.
“ Được! Phu quân làm gì ta đều thích.
Bạch Vũ Long, hai tay giữ chặt lấy cô. Hắn hít vào một hơi bắt đầu cất giọng hoa lệ, ngâm nga ca hát.
- Cành đào trong sân vẫn còn rơi, vẫn còn mang bóng hình ai..
- Tựa lòng cô đơn lá vàng thôi, nhẹ gót chân
- Hè qua thu qua cõi lòng ta, vắng hình dung, nhơ người xa,
- Chỉ là do ta lấy tình ta tự trói ta..
- Tình trong nhân gian vốn là đau, vốn từ lâu trói buộc nhau
- Mà nào hay đâu để về sau lòng vẫn đau
- Một mình chờ mong bóng hoàng hôn nắng chiều rơi, gió về buông
- Vì lòng cô đơn đã lạnh băng từ rất lâu....
Lời ca như mê hoặc cô, bất giác cô nhớ lại những thế giới cô từng qua. Những nam Nhân cô từng gặp.
Trãi qua một đời, hay chỉ đi chung một đoạn đường. Liệu. Bây giờ họ có hạnh phúc với những gì cô mang lại hay không?
Còn người nào đó, liệu đang ở thế giới nào... Điều này! Cô không thể biết được.