Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
Uyển Nhi, ngắm cảnh hoàng hôn một hồi lâu, đẩy Tạ Thiên Tôn và Vọng Mị vào mật thất, như ước nguyện của hai người.
Tiêu Nhiễm Và Nhan Doãn Vân ở dưới chân núi chờ, khi thấy hình dáng Uyển Nhi Xuống, Nhan Doãn Vân lên tiếng quan tâm.
“ Sư Tôn, người đừng buồn vẫn còn có Con Và Tiêu Nhiễm Ca Ca.
Uyển Nhi không vội lên tiếng, chỉ nhìn chăm chăm vào hai người, trầm mặc một lúc, Âm Thanh Nhẹ nhàng lãnh đạm vang lên.
“ Ngươi Vẫn Nên gọi Ta là Tiểu Thư, sắp là tân nương tử Của Tiêu Nhiễm rồi, Ta cũng không còn ở Chân Nhân Tông. Không cần gọi Sư Tôn,Ta sẽ tổn thọ “
Nhan Doãn Vân, đỏ mặt cúi đầu e thẹn, ôm cánh tay của Tiêu Nhiễm càng chặt hơn.
“ Tiểu Thư ~~”
Uyển Nhi Gật đầu, bồi thêm một Câu. “ Có thể thời Gian Gần đây Cố Mộ Phong sẽ tới đây cứu ngươi.
“ Ngươi Và Tiêu Nhiễm không có chuyện gì, thì đừng ra ngoài mình ta đối phó là được. “
Tiêu Nhiễm Và Nhan Doãn Vân định nói gì đó, chưa kịp mở miệng đã bị Uyển Nhi chặn lại.
“ Ý Ta đã quyết, Hai người đừng ngăn cản“.
Nhan Doãn Vân, hốc mắt hồng hồng, không nói lên lời.
•••••••••••••••••••
Đúng như Hệ Thống nói, Sáng sớm ngày hôm sau Cố Mộ Phong đã đánh tới bên ngoài của Ám Nhân Tông.
Uyển Nhi sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, bước ra ngoài Ám Nhân Tông, Nhan Doãn Vân và Tiêu Nhiễm đưa tiễn tới Cổng lớn Ám Nhân Tông, cũng đi vào.
Vừa Bước ra bên Ngoài Ám Nhân Tông, Uyên Nhi Cảm Nhận được Cố Sức Mạnh đánh úp tới. Cô Theo phản xạ mà ngẩng mặt lên nhìn.
Cố Mộ Phong, Toàn Thân Lam y, đứng trên kiếm Phi hành, đang hướng về cô mà tới.
Mới Gần Hai tháng, Tên Cố Mộ Phong này đã lên Hóa thần, cô có nên khen hắn là thiên tài hay không đây?
Cố Mộ Phong, nhảy xuống thu kiếm lại sắc mặt ngưng trọng.
“ Phản Đồ! Mau thả Nhan Doãn Vân muội muội ra. “. Thanh âm cứng ngắc, như cố gồng mình phát ra.
Uyển Nhi còn chưa hồi thần, không biết Nhan Doãn Vân từ bên trong đã chạy tới, che chắn trước mặt cô mà hét lên.
“ Sư Huynh, người không được làm Tổn Thương Sư Tổ, Ta sẽ không về Lại Chân Nhân Tông đâu.
“ Nhan Doãn Vân! Muội nói cái gì? Nhanh theo Sư huynh về.
“ Không! Ta sẽ không về đâu!“. Nhan Doãn Vân lắc đầu liên tục.
“ Ít nữa Ta sẽ cùng Tiêu Nhiễm thành hôn rồi, xin Huynh đừng Bắt Sư Tổ về. Ta không quan tâm cái gì Ma tu Hay tiên tu.
“ Ta cảm thấy bọn họ là người tốt, chí ít tốt hơn nhiều người ở Tu Tiên,. “
Cố Mộ Phong, ngẫn người suy nghĩ lúc lâu. Nghĩ một hồi, mở miệng nói.
“ Được! Ngươi không theo Ta về cũng không sao. Sau này Ngươi không còn là người Của Chân Nhân Tông nữa.
“ Còn Người Phản Đồ kia, theo ta về nhận tội trước Thập Đại trưởng lão. “
Uyển Nhi dồn nén linh Lực, hất văng Nhan Doãn Vân bay vào trong lòng Tiêu Nhiễm, nói vọng vào.
“ Tiêu Nhiễm, ngươi chăm sóc tốt cho Nhan Doãn Vân. Ta sẽ đi Theo Cố Mộ Phong.
Cố Mộ Phong, nghe Uyển Nhi gọi thẳng tên mình, mà không phải Đồ nhi như trước, nơi Lồng ngực ẩn ẩn khó chịu. Hắn Vẫn muốn hai người tiếp tục mối quan hệ Sư Tổ và đệ tử.
“ Không! Đừng mà. “ Nhan Doãn Vân hai mắt nhiễm đỏ mà hét Lên.
“ Đừng nói nữa, ta đã quyết định, khi các ngươi thành hôn, nếu như ta không có việc gì sẽ tới tham dự. “
Nói xong, Uyển Nhi kiên định bước vế hướng Cố Mộ Phong. Ý của Uyển Nhi hết mực Kiên định, khiến Tiêu Nhiễm Và Nhan Doãn Vân, không thể ngăn lại.
Cố Mộ Phong, sợ Cô chạy, liền lấy sích tiên trói chặt người cô Lại đầu dây bên kia cột vào cánh tay của mình, Hăn rút kiếm phi hành ra, hướng chân Nhân Tông mà bay thẳng.
Uyển Nhi híp mắt lại, cong khóe miệng cười cợt.
“ Đồ Nhi đây là muốn se tơ hồng cho Sư Tổ và ngươi sao? Chuyện này vẫn nên để cho Nguyệt Lão làm.
Cố Mộ Phong Nhíu mày. “ Phản Đồ! Đừng hồ ngôn loạn ngữ, ngươi không còn là Sư Tổ của Chân Nhân Tông nữa.
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ -5% bây giờ là 5% Tiểu tỷ tỷ cố lên)
“ Mẹ nó! Mới nói một câu, hắn không thích liền trừ? Sao cái thế giới này khó khăn với lão nương quá vậy?
Uyển Nhi, thở ra một hơi lấy lại dũng khí nói chuyện với tên Cố Mộ Phong này, xem như có âm điểm cũng măc kệ.
“ Bây giờ phải về Chân Nhân Tông sao? Ta có một thỉnh cầu lần cuối, ngươi có Thể chấp nhận được không?
Không thấy Cố Mộ Phong trả lời, Uyển Nhi vươn tay, kéo sợi sích tiên lại đùa giỡn trên đầu ngón tay, tiếp tục nói.
“ Cố Mộ Phong, Ngươi cũng biết Ta là Ma Tu, nếu về Chân Nhân Tông xác định sẽ không còn mạng để ra ngoài thám thú. “
“ Ta chỉ khẩn cần ngươi, cho ta bảy ngày...không chỉ cần ba ngày thôi, cho ta được xuống kia chơi,
“ Dù gì, ngươi cũng trói ta với ngươi lại một chỗ, ta sẽ không chạy. Có được hay không? “
Cố Mộ Phong, nhìn Uyển Nhi, trong lòng suy nghĩ. “ Không ngờ vị Sư Tổ luôn Băng lãnh, lại có gương mặt này, có phải đây mới là con người thật của Sư Tổ?
Nếu hắn để nàng xuống dưới kia tham thú, chỉ cần hắn luôn để mắt sẽ không sao, dù gì cũng đã trói bằng Sích Tiên rồi.
Tuy hắn Ghét Thân phận Ma tu của nàng nhưng không hận nàng, thôi coi như một lần làm nàng toại nguyện.
Hắn cũng nghĩ tới kết quả để nàng Về Chân Nhân Tông, các vị trưỡng Lão sẽ không để nàng toàn mạng mà trở ra.
Nghĩ một hồi, Cố Mộ Phong gật đầu đáp ứng Uyển Nhi. Liền thay đổi hướng, thẳng phía Tây mà đi.
Uyển Nhi bây giờ mới hòa hoãn không ít. Nhiều nhất cô có ba ngày để xoát hào cảm.
“ Cố Mộ Phong, Cảm ơn ngươi đã thành toàn cho ta.
Cố Mộ Phong nhíu mày, như cũ không nói lời nào.
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +1% bây giờ là 6%).
“....” Mẹ nó, Tên nam chủ này là đang bố thí cho lão nương phải không?
“ Lúc hắn trừ đều trừ 50%, khi tăng chỉ cho 1% đây là ý gì?
“ Không được, lão nương vẫn nên trói hắn lại. Đánh gãy chân hắn từ từ xoát hào cảm.
[...] Tiểu tỷ tỷ không ngại Hào cảm trở thành số âm thì cứ việc.
“.....”
••••••••••••••••••••
Cố Mộ Phong, dừng lại nơi thành nhỏ, tấp nập người. Uyển Nhi lẽo đẽo theo sau hắn, hứng trí nhìn hàng này quán nọ, mùi đồ ăn khiến cô nức mũi.
Từ khi bước Uyển Nhi, luôn trưng bộ dạng tươi cười, hắn nhìn vào thật không giống trước kia luôn băng lãnh. Giống như hai người khác nhau vậy.
Uyển Nhi kéo tay Cố Mộ Phong. “ A Phong~~ Chúng ta đi ăn được không. Ta rất đói “
Cố Mộ Phong Toàn thân cứng ngắc, khi Uyển Nhi gọi Hắn Là A Phong~~ Chưa kịp hồi thần, đã bị cô kéo vào trong tiểu lâu.
( Ting -- Hào cảm của nam chủ + 4% bây giờ là 10% tiểu tỷ tỷ giỏi quá)
Hai người bước vào Tiểu Lâu, Tiểu Nhị Nhiệt tình hỏi. “ Xin hỏi hai vị, muốn dùng cơm hay Thuê phòng.
Cố Mộ Phong nhàn nhạt trả lời. “ Một Bàn ăn, một sương phòng thượng đẳng. “
Uyển Nhi không quên bồi thêm một Câu. “
“ Dọn tất cả món ngon ở tiểu lâu lên cho ta“. Giọng Của Cô phi thường giống một lão đại.
Một Bàn mĩ thực được dọn lên, đủ cho mười người đàn ông to khỏe ăn. Vậy mà Uyển Nhi cầm đũa lên liên tục ăn, còn có lòng tốt nhắc nhỡ Cố Mộ Phong.
“ A Phong~~ Ngươi không ăn sao? “
“ Ta Không ăn “
Cố Mộ Phong, dùng ánh mắt kì quái nhìn Uyển Nhi, hắn và cô đều là người tu Hành, trăm năm không ăn cũng là bình thường.
Vậy mà nàng ta lại, ăn như lang như hổ!
( Ting --- Độ Hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 15%)
Uyển Nhi đang gặm sườn, động tác liền dừng lại. Xem ra cô còn có cơ hội xoát đầy hào cảm.