Ba người khởi hành, vì Cố Ưu Ưu bám mãi không buông, Lưu Thiên Ân đành thay đổi hướng đi. Xem như là Tiêu Dao thiên hạ vậy.
Sắc trời dần tối, mà ba người đi càng về sau càng hẻo lánh. Gần như chỉ có núi rừng lâu lâu sẽ nghe thấy tiếng dã thú kêu.
Uyển Nhi thở dài, chắc chắn đêm nay phải nghĩ ngơi tại nơi hoang vu này rồi. Cũng may thời tiết này chưa vào thu miễn cưỡng chịu đựng được
Ba người đi vào trong rừng, Cố Ưu Ưu nhìn ngó xung quang dắt ngựa đi theo. Lâu sau nàng ta mới lên tiếng, giọng nói có hơi bộp chộp
“ Nha~ nha!! Tiểu Nhi, trời đã tối chúng ta nên đi mau, sao còn vào trong rừng làm gì?
Nàng là công chúa, chưa phải chịu khổ bao giờ. Vậy mà bây giờ phải qua đêm trong rừng. Còn nghe được tiếng sói kêu gào
Cố Ưu Ưu hơi sợ hãi, nuốt nước miếng quan sát cẩn thận bốn phía. Lúc này nàng ta nhìn thấy Uyển Nhi nhặt cành cây khô nhóm lửa.
Cố Ưu Ưu liền tiến lại gần ngồi sát vào Uyển Nhi. Cho tay quơ quơ đống lửa, hưởng thụ hơi ấm.
Cố Ưu Ưu không để ý Lưu Thiên Ân đang nướng gà, nàng liền cất giọng châm chọc.
“ Tiểu Nhi, ngươi đi theo Ưu Nhi đi. Theo ta Tiểu Nhi được ăn sung mặc sướng.
“ Không phải chịu khổ, theo cái thần Y thúc thúc đó nha.
Uyển Nhi giương mắt nhìn Cố Ưu Ưu, tay cầm cành cây viết xuống đất.
“ Công Chúa, Ta đi theo sư phụ từ nhỏ. Lấy y đức làm đầu đã quen tiêu dao thiên hạ. Cứu chữa dân nghèo.
“ Không khổ, mà đây là niềm vui của ta và sư phụ.
Cố Ưu Ưu hơi thất vọng cụp mắt xuống, bụng réo lên vì đói. Nhìn chăm chăm vào con gà mà Lưu Thiên Ân đang nướng.
Lưu Thiên Ân liếc mắt nhìn thấy Cố Ưu Ưu luôn chiếm tiện nghi của đồ đệ mình. Cảm giác không thể tả được dâng trào trong người hắn.
Hắn liền gác con gà lại một bên, kéo Uyển Nhi vào trong lồng ngực của mình mà bảo hộ.
Uyển Nhi hơi thất kinh một chút, sau đó cầm con gà lên. Cô bôi qua một lớp gia vị giúp gà dậy mùi, sau đó nướng trên lửa thêm một vòng.
Cố Ưu Ưu trừng mắt với Lưu Thiên Ân. Hắng giọng mắng.
“ Ta chỉ ôm Tiểu Nhi một chút, Thúc Thúc này cần gì phải phản ứng như vậy?
“ Ta là nữ Nhân,ôm Tiểu Nhi là chuyện đương nhiên. Còn thần y thúc thúc này buông Tiểu Nhi ra.
Lưu Thiên Ân lạnh lùng phun từng chữ....
“ Ta là sư phụ của nàng, ta có quyền. “
“ Hừ “ sư phụ cũng không được thân mật như vậy, buông Tiểu Nhi ra “.
Cố Ưu Ưu định đứng dậy tách Uyển Nhi ra khỏi lồng ngực Lưu Thiên Ân. Hắn né tránh được.
Cố Ưu Ưu đưa mắt nghi hoặc nhìn Lưu Thiên Ân, mở miệng hỏi.
“ Này thần y thúc thúc! Có phai người cũng thích Tiểu Nhi?
“ Tiểu Nhi là của bổn công chúa, ta không cho phép.
Hắn ngẩn người suy nghĩ, tại sao hắn luôn có cảm giác không phải với tiểu đồ đệ của mình.
Nhưng mà đồ đệ là của hắn chỉ mình hắn mà thôi, bất cứ ai cũng không thể chạm vào.
Lưu Thiên Ân tự tẩy não chính mình.
- Đây chỉ là tình cảm thân thiết giữa sư phụ và đồ nhi mà thôi~~
- Đây chỉ là tình cảm thân thiết giữa sư phụ và đồ nhi mà thôi~~
- Đây chỉ là tình cảm thân thiết giữa sư phụ và đồ nhi mà thôi~~
Tự tẩy não chính mình xong. Hắn không trả lời Cố Ưu Ưu. Cũng không buông Uyển Nhi ra.
Một lát sau, gà nướng đã chín vàng ươm. Uyển Nhi chia ra thành ba phần, đưa cho Lưu Thiên Ân và Cố Ưu Ưu.
Có Ưu Ưu hít hà mùi gà nướng thơm lừng, miệng không ngừng khen.
“ Tiểu Nhi nướng gà thật thơm, ta chưa từng ngửi qua con gà nào thơm như vậy đâu.
Uyển Nhi nhìn Nàng ta tâng bốc mình, sau đó lại liếc nhìn Lưu Thiên Ân. Hắn nhàn nhạt mở miệng.
“ Ngươi chỉ được ăn hôm nay thôi. Cả đời này Nàng chỉ nướng gà cho ta ăn.
Cố Ưu Ưu tức nghẹn. Chu môi phồng má, trừng mắt với Lưu Thiên Ân.
“ Ách” Thần y thúc thúc, ta là có đắp tội với người sao? Hay kiếp trước ta thiếu nợ ngươi??
“ Không có, nhưng ta xem không vừa mắt:“
Cố Ưu Ưu:“.....”
Uyển Nhi mặc kệ hai con người kia cãi nhau. Bản thân mình bị câm không tiện tranh cãi.
Mà tay còn bận cầm gà ăn nha. Không ăn là rất có lỗi với con gà~~
Cố Ưu Ưu cảm thấy rất nghẹn uất. Chính vì có mặt thúc thúc đeo mặt nạ này, là nguyên nhân cản trở chân ái của nàng với Tiểu Nhi
Lúc này Màn đêm đã buông xuống. Sương lạnh phảng phất rơi xuống. Không biết Cố Ưu Ưu dắt ngựa đi đâu.
Chưa đầy nữa canh Giờ liền trở về mặt mũi nhem nhuốc nước mắt. Con ngựa còn không thấy đâu.
Vừa nhìn thấy Uyển Nhi, Cố Ưu Ưu đã lao vào lồng ngực khóc oa oa, nước mắt lẫn nước mũi rơi xuống.
“ Oa oa~~ Ưu Nhi định cho ngựa ăn, ai ngờ sói hú, con ngựa chấn kinh liền đá Ưu Nhi một cái bỏ chạy mất.
Uyển Nhi nhìn động tác của nữ chủ, khiến cô không biết phải làm sao. Đành phải xoa lưng vỗ về.
Vì chỉ có một cỗ xe ngựa Lưu Thiên Ân chịu thiệt thòi ra ngoài xe ngựa ngủ. Bên trong nhường cho Uyển Nhi và Cố Ưu Ưu.
Bên trong Cố Ưu Ưu gắt gao ôm chặt Uyển Nhi, bao bọc trong ngực mà ngủ.
Uyển Nhi vì lạnh, cả ngày lại mệt mỏi. Nên mặc kệ nữ chủ muốn làm sao thì làm. Cả hai an ổn nhắm mắt ngủ.
Chỉ có ai đó ở bên ngoài luôn nhìn lén vào bên trong. Hận không thể tách Cố Ưu Ưu ra khỏi người Đồ Đệ của mình.
Lưu Thiên Ân nhìn ánh sao sáng trên trời, lại hiện ra gương mặt kinh diễm của Uyển Nhi.
Trong đầu hắn không khỏi suy nghĩ.
“ Một ngày làm vi sư cả đời làm vi phu “. Như vậy sẽ che chở cho tiểu đồ đệ của hắn cả đời bình an.
Hạnh phúc an ổn sống bên cạnh hắn, không sợ ai cướp đi. Hay làm tổn thương nàng.
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +3% Bây giờ là 95%)
.----------------
Một ngày vi sư cả đời vi phu. “ có nghĩa là một ngày làm thầy cả đời làm chồng “