Lúc này Uyển Nhi đang trong sân lén luyện Cữu Âm Chân kinh, cô kết hợp với ngân trâm. Có thể giết người trong thoáng chốc.
Đang tập luyện liền nghe được bước chân nhẹ nhàng trong gió, Uyển Nhi nhanh chóng chui vào không gian.
Giọng Lý Hiện vang lên:“ Quái Lạ ta mới thấy muội muội Tiểu Nhi ở đây, sao lại trốn rồi.
Lệ Hân véo tai Lý Hiện, miệng Mắng:
“ Cũng Tại chàng, ta nói giúp ta sinh cái nữ nhi kết quả sao, nữ nhi không có.
“ Nam hài cũng không, tại sao chàng lại vô dụng vậy hả??
“ A~~ Nương tử véo nhẹ thôi ta biết sai rồi, không nên xin dược của Tiểu Nhi.
“ Khụ~~ Tiểu Nhi nói. Sinh cái hài tử rất đau, nên ta sợ nàng khổ.
“ Muội ấy trốn đâu rồi? thấy liền trốn như khỉ.
Lệ Hân trừng mắt với Lý Hiện.
“Chàng còn dám nói, tại chàng luôn nói Tiểu Nhi là khỉ, mới trốn đấy.
“ Tiểu cô nương khuynh quốc khuynh thành, mặc nam nhân lại tuấn lãng như vậy, chàng lại nói là khỉ.
“ Ta thật muốn gả cho Tiểu Nhi muội Muội.
Lý Hiện vác ngược Lệ Hân lên, trong lòng sinh khí mắng yêu.
“ Nàng... Nàng, bây giờ đi tạo cái hài tử, dám đòi gả cho tiểu Nhi muội Muội, ta không đủ tuấn lãng hay sao...?
“ Nha~~ Nha~~ nha già rồi, còn sinh cái gì? Chàng thả ta xuống.
Uyển Nhi thấy đôi phu thê Kia đã đi xa. Lúc này mới xuất hiện, mắng trong lòng.
“ Già rồi thì yên phận đi, khi nào cũng nhét cho lão nương một đống cẩu lương”
Uyển Nhi tính theo cốt truyện thì, mười ngày sau, Lưu Thiên Ân sẽ gặp gỡ Cố Ưu Ưu. Việc bây giờ là cô phải ngăn chặn hai người này sinh tình.
Nghĩ nghĩ một hồi Uyển Nhi quyết định ngăn cản Cố Ưu Ưu. Độc của Cố Minh Triệt Cô cũng giải được.
Cố Ưu Ưu này cũng chỉ là thiếu nữ, tâm tình bốc đồng, cô lại càng tin chắc ngăn cẳn được Cố Ưu Ưu.
Vừa đúng lúc Uyển Nhi mới Luyện xong ám khí bằng ngân Trâm. Cô đặt cho cái tên là “ Tuyệt Sát Trâm“.
Sáu ngày trôi qua, Lưu Thiên Ân tới dẫn. Uyển Nhi chuẩn Bị khởi hành đi Kinh Thành.
Uyển Nhi thở ra một hơi, chuyện Nam chủ và nữ chủ gặp nhau là không thể ngăn cản được.
“ Sư phụ~~ Vì sao phải đi kinh thành?:“ Uyển Nhi dơ tờ giấy lên hướng Lưu Thiên Ân hỏi.
Lưu Thiên Ân nhàn nhạt trả lời: “ Vi Sư có chuyện ở kinh thành.
Hắn liếc mắt nhìn Uyển Nhi trong y phục nam nhân, nhìn rất tuấn lãng, còn tỏ ra mị lực hơn cả hắn.
Từ lúc đệ tử của hắn 12 tuổi đã thích mặc nam trang. Hắn không biết nàng mặc nữ trang thì sẽ kinh diễm tới mức nào đây.
“ Vi Sư thấy ở kinh thành có rất nhiều món ngon, tới nơi vi sư sẽ dẫn con đi ăn cả Kinh thành. “
Uyển Nhi nghe thấy ăn, nước miếng không hẹn mà tuôn ra. Quên luôn việc nam chủ gặp nữ chủ ra sau đầu.
Hai người thuê một cỗ xe ngựa, hướng kinh thành mà đi thẳng. Liền ba ngày đường đã tới Kinh thành.
Lưu Thiên Ân dẫn Uyển Nhi vào thành, hai người làm thu hút ánh mắt của người đi đường.
Một Nam nhân đeo mặt nạ, dáng người cao ráo cả người tỏ ra hàn khí.
Còn thiếu niên kế bên dung nhan anh tuấn, động tác phong lưu. Trên mặt luôn đầy ý cười.
Các cô nương nhìn Thấy Uyển Nhi, e thẹn che đi gương mặt đang nổi mây hồng
Uyển Nhi thấy mọi người đều chăm chăm nhìn hai người, cô kéo Lưu Thiên Ân tránh xa nơi đông đúc. Còn không quên đưa giấy giải thích.
“ Sư phụ~~ Các cô nương đều nhìn người, người phải tránh xa họ ra.
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 65%)
Lưu Thiên Ân Quả thật muốn cười, hắn là mặt đều che kín đâu ai thèm nhìn.
Các tiểu cô nương kia là si luyến nhan sác của tiểu đồ đệ của hắn. Động tác che chắn đáng yêu của Uyển Nhi, muốn chọc cười hắn.
Uyển Nhi nghe được Âm thanh hào cảm đã lâu không tăng, hôm nay lại tăng 5% thật sự khiến cô vui mừng rơi nước mắt.
Lưu Thiên Ân nhìn sắc trời một chút, lãnh đạm lên tiếng.
“ Nhanh đi thôi “
Uyển Nhi nhanh chóng bước chân, đuổi Theo Lưu Thiên Ân. Bàn tay xinh đẹp nắm lấy bàn tay của hắn đu đưa.
Mắt cô không khỏi liếc nhìn hàng quán xung quanh, nhưng vì không nói được. Có chút bất tiện, thèm ăn mà không cất tiếng xin được a~~
Lưu Thiên Ân thuê một sương phòng trước, ngày mai hắn sẽ làm công việc gì đó.
Cô cũng không biết thời điểm này Nữ chủ sẽ ngẫu nhiên gặp nam chủ đây.
Lưu Thiên Ân tới khách điếm Thuê hai sương phòng thượng đẳng, xong xuôi hai người dùng bữa. Mạnh ai nấy về phòng nghĩ ngơi.
••••••••••••••••••••••••
Sáng sớm hôm Sau, gà còn chưa gáy mặt trời mới ló dạng. Tất cả còn chưa nhìn Rõ Uyển Nhi đã vội vã Gõ cửa phòng Lưu Thiên Ân
Không tới Một phút, cửa phòng đã được mở, Lưu Thiên Ân vội gì thì cũng phải đeo mặt nạ vào.
Có thể do hắn ngái ngủ, Mặt nạ bị đeo ngược, toàn thân vẫn mặc bộ áo ngủ mỏng tang, cúi đầu liếc nhìn Uyển Nhi.
“ Sớm vậy đã tỉnh? “ Âm Thanh lạnh lùng vang lên.
Uyển Nhi đưa tờ giấy lên, với vẻ tội nghiệp, tay nhỏ xoa xoa bụng.
“ Sư phụ, con đói~~~””
Lựu Thiên Ân ngẫn người. Hắn còn tưởng đồ đệ hắn gặp ác mộng không ngủ được. hóa ra là bị đói làm cho tỉnh.
Dù sao, độ đệ hắn mới 15 tuổi vẫn là nữ Hài ngây thơ.
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +2% bây giờ là 67%)
“ Đợi Vi Sư thay đồ. Sẽ dẫn con đi ăn,:“
Uyển Nhi ngoan ngoãn, đứng ở ngoài chờ đợi. Mắt luôn liếc nhìn con gà trên mái nhà.
Không phải Nam chủ đã hứa dẫn cô đi ăn. Thì chắc chắn con gà kia sẽ không có cơ hội gáy tiếp đâu.
- --Gà:“ Làm gà đã khổ lắm rồi, xin đừng ăn ta... Ta... Còn gầy lắmmmm
Cô đợi chừng 10 phút, Lưu Thiên Ân bước ra. Cô thật muốn phì cười vì mặt nạ của hắn vẫn là đeo ngược.
Uyển Nhi nhịn cười, động tác chỉ lên mặt nạ, tay vẽ lên không trung.
“ Sư Phụ~~ Mặt nạ người đeo ngược rồi.
Lưu Thiên Ân giật mình, loay hoay chỉnh lại mặt nạ. Lúc này Uyển Nhi mơ hồ thấy được vết xẹo dài trên má Hắn.
Chỉ là mơ hồ nhìn thoáng qua, đủ cảm nhận được biết bao nhiêu kinh sợ rồi.
Hắn dắt Uyển Nhi xuống khách Lâu dùng bữa. Khi ăn xong hai người định rời bước chân liền có một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
- Thần Y xin chờ một chút~~ Thần y thỉnh chờ một chút.
Uyển nhi trong lòng bộp chộp. Giọng nữ đang gọi đó, không phải là nữ chủ thì còn ai vào đây a~~
Lưu Thiên Ân vẫn lãnh đạm dừng bước chân, xoay người lại Nhìn người mới gọi chính mình.