[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 206: Chương 206: Đừng nói! ta yêu nàng (hoàn)




Uyển Nhi nháy mắt toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn Lưu Thiên Ân. Tay cứng ngắc vẽ lên không trung.

“ S...ư.. Sư Phụ người đang làm cái gì? “

Lưu Thiên Ân nhẹ nhàng mở miệng: “ Ta tới cho nàng nhìn mặt ta “

“ Có đáng sợ hay không? Nàng nhìn có quen mắt không?

Uyển Nhi ngốc lăng nhìn Lưu Thiên Ân. Hắn tiến lại gần mơ hồ cho Uyển Nhi nhìn kĩ hơn.

Uyển Nhi nhanh chóng hồi thần, đôi mắt híp lại tay không ngừng vẽ.

“ Sư Phụ người rất đẹp, thiên hạ này không ai đẹp bằng người.

“ Tiểu Nhi nàng rất đẹp “. Ngữ khí Của hắn vẫn nhẹ nhàng, có một chút tán thưởng bên trong.

Uyển Nhi gật đầu, tựa như cũng biết chính bản thân mình xinh đẹp.

Lưu Thiên Ân lại mở miệng hỏi Uyển Nhi.

“ Ta so với Phỉ Ly ai đẹp hơn?

Cô nghe được câu hỏi, liền gật đầu như giã tỏi. Tay không ngừng vẽ vòng vòng.

“ Sư phụ là người đẹp nhất không ai sánh bằng người:“

Uyển Nhi chớp đôi mắt to tròn đáng yêu. Không do dự mà trả lời, mặc dù nói dối là tội lớn

Lúc này Lưu Thiên Ân mới hài lòng, đứng bên cạnh Uyển Nhi nhìn cô với ánh mắt yêu thương.

Lưu Thiên Ân ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy khăn lụa lau tay dính dẫu mỡ của Uyển Nhi.

Hắn ôn nhu lau từng ngón tay xinh đẹp của cô, l ãnh đạm lên tiếng.

“ Vừa rồi Phỉ Ly tới tìm ta. Nói nàng thích ta!

“ Hắn mong ta bảo vệ yêu thương nàng cả cuộc đời này!

Uyển Nhi lúc này mới hiểu ra, vì sao hào cảm bị trừ bất ngờ lại tăng lên. Cô có nên phi ngựa tới cảm ơn tên Phỉ Ly kia hay không?

Uyển Nhi cúi đầu, gương mặt nhiễm hồng hồng. Tay nhẹ nhàng viết lên bàn

“Con thích sư phụ là sự thật, con xin lỗi vì có tình cảm không phải với người.

“ Nhưng sư phụ yên tâm con sẽ không làm khó dễ người. Sư phụ muốn thú ai con sẽ chân thành chúc phúc.

Động tác vừa xong, rứt khoát nước mắt đã rơi lã chã xuống bàn. Không dám nhìn Lưu Thiên Ân.

Lưu Thiên Ân đau lòng, ôn nhu lau đi những giọt nước mắt kia, mở miệng nói.

“ Nàng có biết, nàng khóc khiến ta đau lòng. Nhưng ta hơn nàng tận 14 tuổi “

Uyển nhi tay run run viết viết.

“ Con Biết! Nhưng con không để ý. “

Bàn tay ấm áp của hắn niết lên gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhi. Nhẹ nhàng lên tiếng.

“ Nàng sẽ không chê ta sao? Khi ta già rồi sẽ chết đi. Lúc đó nàng vẫn còn xinh đẹp...

Uyển Nhi lắc đầu liên tục.

Lưu Thiên Ân vui sướng trong lòng, ánh mắt nhìn Uyển Nhi đầy ý cười.

“ Nàng đã quyết định như vậy, về sau đừng hối hận. Ta thề rằng kiếp này chỉ có mình nàng.

“ Yêu thương mình nàng, thú duy nhất nàng một đời một đôi.

Uyển Nhi cả người vui sướng, ánh mắt long lanh nhìn Lưu Thiên Ân. Ngón tay viết lên tay hắn.

“ Sư Phụ! Người là chấp nhận ta?

Lưu Thiên Ân không hài lòng, ngón tay gõ nhẹ vào trán Uyển Nhi, mở miệng nói.

“ Từ này không được gọi sư phụ, phải gọi là “ Phu Quân. “

Uyển Nhi cười tới hạnh phúc, tay viết vội vàng....

“ Phu Quân! Thiếp yêu chàng,.

( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +3% hào cảm 100% đã hoàn thành nghiệm vụ)

Uyển Nhi ngẩn người, hoàn thành nghiệm vụ sao cô vẫn chưa thoát ly khỏi đây? Có phải Hệ Thống hỏng rồi hay không!

•••••••••••••••••••••••5 năm sau.

Lưu Thiên Ân hắn cảm thấy kiếp này có được nàng. Là do mười đời trước hắn tu nhân tích đức mới có được.

Ông trời liền ban cho hắn một thê tử xinh đẹp, ôn nhu như nước. Còn không bao giờ kén ăn, hắn nấu gì nàng đều ăn còn là ăn rất nhiều.

Năm năm đã qua, nàng sinh cho hắn hai cái hài tử. Thông minh ngoan ngoãn lại rất nghe lời.

Hắn đang mãi suy nghĩ, liền cảm thấy gấu áo bị thứ gì đó lôi kéo.

Lưu Thiên Ân cúi đầu xuống liền thấy con gái 2 tuổi đang quơ quơ trong tay còn cầm một nắm ngân trâm.

Lưu Thiên Ân nhíu chặt mày, giành. Lại ngân trâm trong tay con gái. Trong đầu không khỏi suy nghĩ, nghịch ngợm hệt như thê tử của hắn.

“ Tiểu Đậu Đậu~~ Phụ thân không cho phép con nghịch ngân trâm.

Nghe thấy Lưu Thiên Ân mắng con gái, động tác nấu của cô dừng lại nhìn về phía Lưu Thiên Ân.

Đứa con trai 4 tuổi liền kể tội của Lưu Thiên Ân với Uyển Nhi.

“ Mẫu Thân, phụ thân không cho Tiểu Đậu Đậu chơi diều.

“ Phụ thân còn giành ngâm trâm với con. Mẫu thân nhanh tới phạt phụ thân đi.

Tức khắc một tay Uyển Nhi nhéo tai Lưu Thiên Ân. Tay kia liên tục viết.

“ Chàng sao lại giành đồ vật với con, chàng lớn rồi sao còn giống hài tử vậy a~~

Lưu Thiên Ân ủy khuất cúi đầu, miệng không ngừng thanh minh.

“ Aaa nương tử nhẹ tay~~ Tiểu Đậu Đậu mới 2 tuổi làm sao có thể chơi diều.

“ Còn Đại Đậu Đậu lấy trâm của nàng, đâm khắp chân của ta. Rất đau đó.

Lưu Thiên Ân vừa nói liền nhấc chân lên làm chứng. Quả thật chân chi chít vết đâm tím bầm.

Uyển Nhi quả thật muốn bật cười thành tiếng, cuộc sống hạnh phúc giản dị như bây giờ thật tốt.

[...] Tiểu tỷ tỷ ta tới đón tỷ về đây. Tỷ còn 2 phút để chuẩn bị tách ly.

Uyển Nhi nghe thấy âm thanh hệ thống đã lâu không xuất hiện. Cô thật muốn đá chết cái hệ thống này.

“ Hệ Thống Chó Chết mi tới không đúng lúc. Lão nương muốn đập chết ngươi

[...] Tiểu tỷ tỷ bình tĩnh, tỷ còn 1p 30 giây... Thời gian đang đếm ngược.

Uyển Nhi nhìn hai đứa trẻ, lại Nép chặt vào ngực Lưu Thiên Ân nghẹn ngào lên tiếng.

“ A Quân! Kiếp này được ở bên cạnh chàng ta không hối hận.

“ Ta yêu chàng, yêu hai hài tử của chúng ta.

Lưu Thiên Ân có cảm giác không đúng, hắn không biết là không đúng chỗ nào. Liền gắt gao ôm chặt Uyển Nhi.

“ Tiểu Nhi “

“ Kiếp này, Dù trời nghiêng Đất ngã ta mãi yêu nàng! Đừng rời xa ta~~

( Tiến hành sao chép tính cách kí thể -- 5%-80%-100% sao chép thành công.)

( Thoát ly khỏi kí thể thành công)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.