- --9---#Tiểu Đào Đào.
Lúc này Nhã Tuyết Liên hài lòng nhìn số người ném đá Lam Uyển Nhi. Nụ cười không duy trì được bao lâu, thì Phó Đức Thắng lấy được danh sách số thí sinh lọt vào vòng trong..
“ Liên Nhi, đã có danh sách thí sinh vào vòng trong..
Nhã Tuyết Liên vội vàng giật lấy, lướt nhanh trên danh sách thí sinh vào vòng trong..
“ Chu Linh, Vu Nguyệt, Tương Tư....Hà Mặc, Lam Uyển Nhi!
“ A Thắng ~ Tại sao có Lam Uyển Nhi. Không phải... không phải lúc trước đã loại con tiện nhân này ra rồi sao??
Nhã Tuyết Liên tức giận lên tiếng, gương mặt căng ra vặn vẹo. Tơ máu ở mắt hiện ra rõ mồn một....
Phó Đức Thắng bất đắc dĩ lên tiếng giải thích,:“ Liên Nhi, em bình tĩnh nghe anh nói..
“ Là Tập Đoàn Triệu Thị, không biết Lam Uyển Nhi dùng cách nào. Lại đu bám được cái bè cứu sinh kia..
“ Nhưng em yên tâm, cô ta ăn axit, chắc chắn không hát được. Còn chưa kể gương mặt bị hủy hoại....
Nghe tới đây Nhã Tuyết Liên yên tâm phần nào. Cô ta tiến tới ôm lấy cánh tay của Phó Đức Thắng, nũng nịu nói..
“ A Thắng ~ Không phải cô ta thích anh sao? Anh nỡ làm tổn thương Lam Uyển Nhi?
Hắn cười gian xảo, ôm chầm lấy Nhã Tuyết Liên..
“ Liên Nhi, đối với anh! Em là quan trọng nhất...
Nhã Tuyết Liên cười cợt, trong lòng không khỏi khinh thường. Đàn ông đều là vật suy nghĩ thân dưới, không phải chỉ cần mình đưa đẩy thả ra một chút..
Liền bị mê hoặc, nghe lời như một con chó thôi sao..
- Một lũ đần..
- --Tại Paris
Uyển Nhi đứng, thay đồ tới mỏi chân. Cô tức muốn chết đi cho xong, tên Triệu Thần Kinh kia đang yên lành ở Châu á.
Hắn lôi lão nương bay nữa vòng trái đất, chỉ để mua váy hàng thiết kế cho cô. Tên thần kinh này, nhiều tiền quá bị bức tới hỏng não rồi đi...
Tên thần kinh nào đó, đang ngồi thong dong nhâm nhi ly rượu vang đỏ. Hai mắt híp lại nhìn về phía phòng thay đồ..
Uyển Nhi đã thay tới 99 bộ, hắn quăng cho cô một câu..
“ Người xấu, mặc gì cũng không đẹp mắt:“
Một hồi sau, Uyển Nhi cực nhọc cầm váy dài đuôi cá. Cẩn thẩn bước ra, sợ rằng rơi mất mấy viên kim cương trên váy..
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Để rớt mất thì rất uổng, nếu bán đi thì không biết ăn được bao nhiêu con bò nướng nha...
“ Triệu Tổng ngài xem, có đẹp không? Đây là mẫu của nhà thiết kế Vivian năm 1986. Đây cũng là chiếc váy thứ 100 rồi..
Nhân viên lo lắng lên tiếng, đôi mắt không ngừng quan sát biểu cảm của Triệu Nam Thiên..
- Cạch:“
Hắn nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, quan sát từ trên xuống dưới thân thể Uyển Nhi. Trong tâm thầm than vãn
- Chết tiệt, nữ nhân này mặc cái gì cũng đẹp..
Mắt thấy Triệu Lam Thiên không lên tiếng, Uyển Nhi khó chịu lên tiếng, bây giờ cô rất mệt có được không..?
“ Triệu tổng, anh xem được chưa.. tôi rất mệt....
“ Khụ ~~ tại sao cô mặc cái gì cũng xấu như vậy? Lấy hết tất cả 100 bộ cho tôi..
Nói xong Triệu Nam Thiên đưa tấm thẻ đen, trên thế giới chỉ có 4 người đủ tư cách sử dụng, và khối tài sản được gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ..
Uyển Nhi:“....”
Tên Triệu thần kinh này, miệng chê lão nương mặc xấu. Sao còn mua hết 100 bộ? Hắn không sợ tán gia bại sản...
Nhân viên mừng như điên, nhận lấy thẻ. Miệng cười muốn rớt hàm, liên tục mở miệng xổ hết văn chương hoa mĩ tâng bốc Triệu Nam Thiên...
“ Cảm ơn Triệu Tổng, mời ngài đi theo tôi.:“
Vị tiểu thư này thật có số hưởng, vừa xinh đẹp khuynh đảo nhân tâm. Lại bắt được người đàn ông cực phẩm
Nhân viên nhìn Uyển Nhi với đôi mắt ghen tị hâm mộ. Khiến cho cô bất mãn không thôi..
- Nhìn lão nương như vậy để làm gì, lão nương cũng không có ép tên Triệu thần kinh kia bay nữa vòng trái đất. Chỉ để mua cho cô 100 bộ váy với giá trị trên trời...