Mặc kệ Mộ Thiên Thiên ra sức lôi kéo, Uyển Nhi vẫn kéo Từ U Niệm chạy đi. Chỉ là cô cảm giác được Từ U Niệm rất nặng.
Giống như cô đang cố tình kéo một cái núi lên đi, chứ không phải con người nữa..
Uyển Nhi cắn chặt răng, ầm thầm vận nội công. Lão nương không tin, lại không thể nào kéo được hắn đi..
Cô xoay người lại, lập tức nụ cười quái gở kia lại được treo trên gương mặt của Từ U Niệm. Uyển Nhi trừng mắt mở miệng mắng lớn..
“ Tưởng cười sẽ dọa sợ lão nương sao, thật ngây thơ..
Nói xong cô dùng toàn bộ sức mạnh của mình. Bế ngang người Từ U Niệm, chạy như bay về phía sau trường, hai người hiện đứng nơi góc khuất..
Uyển Nhi nhìn vào đôi môi của hắn, cô không cần suy nghĩ nhiều. Lập tức áp cánh môi mình lên đôi môi kia.
Chiếc lưỡi hệt như con rắn nhỏ, tách mở khớp hàm. Uyên Nhi dùng lực từ từ hút âm khí từ trong miệng Từ U Niệm ra..
Cỗ khí lạnh thấu xương lan tỏa khắp khoang miệng. Gân cổ Từ U Niệm nổi lên, hắn dần dần ý thức được. Nhiệt độ cơ thể ấm dần và sắc mặt đã chuyển hồng..
30 giây sau...
Từ U Niệm kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt. Nhìn nữ nhân xinh đẹp đàn mãnh liệt hôn mình. Tư vị ngọt ngào ấm áp quấn chặt hắn..
Hô hấp như ngưng lại, tim đập thình thịch thình thịch nhảy loạn lên. Hắn muốn đẩy Uyển Nhi ra, nhưng lại luyến tiếc cảm giác này..
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Hắn ngẩn người nhìn hàng lông mi dày cong vút, chiếc mũi cao đẹp thanh thoát.. Mờ môi hồng hồng chạm hôn lên môi hắn không buông..
( Ting -- độ hảo cảm của nam chủ +30% độ hảo cảm là 40%, tiểu tỷ tỷ siêu siêu giỏi)
Âm thanh hảo cảm tăng lên, Uyển Nhi lập tức buông khỏi cánh môi của Từ U Niệm. Lập tức hắn xoay người đè Uyển Nhi vào tường..
Một lần nữa, ánh môi mình lên đôi môi của cô. Hắn không hôn, mà cắn gặm điên cuồng, khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn..
“ Ô..ô... ô.. buông ra tên này... Từ U Niệm, anh nổi điên cái gì...
Từ U Niệm buông Uyển Nhi ra, sắc mặt hắn đỏ bừng như muốn nhỏ máu ra ngoài. Giống như chính bản thân mình vừa bị khinh dễ...
“ Tại sao cô hôn tôi được, thì dĩ nhiên tôi cũng hôn cô được. Chúng ta huề..
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi. Còn không quên lên tiếng châm chọc Uyển Nhi..
“ Mễ Uyển Nhi, rốt cuộc cô có phải là nữ nhân hay không? Một chút tiết tháo cũng không có..
“ Hay cô đã yêu thầm tôi rồi?
Uyển Nhi mở lớn hai mắt, lúc này cô rất muốn tát tên nam chủ này. Giúp hắn tỉnh ra, vì cớ gì hắn lại tự luyến như vậy..
Cô hét lớn lên:“ Từ U Niệm, anh là của Mễ Uyển Nhi này, nhóc con đừng tự cao tự đại nữa. Mau khoanh tay chịu trói..
Từ U Niệm thất thần một chút, sau đó nhanh chóng rời đi. Vừa ra khỏi góc khuất. Mộ Thiên Thiên lập tức nở nụ cười bám lấy tay hắn.
“ Từ U Niệm, Mễ Uyển Nhi mới làm gì anh..?
Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, một tay đẩy gở bỏ tay Mộ Thiên Thiên ra, lành lùng mở miệng đuổi..
“ Mộ Thiên Thiên cô cút, ai cho cô bám. lấy tôi? Giọng cô như quỷ vây..kinh tởm.
Mộ Thiên Thiên trừng lớn hai mắt, tại sao thái độ của Từ U Niệm lại khác như vậy. Mới khi nãy còn nghe lời mình, sao bây giờ lại thành ra thế này??
- Đúng rồi, chắc chắn là việc tốt con tiện nhân Mễ Uyển Nhi làm..
Mộ Thiên Thiên căm tức, âm thầm ghi hận lên đầu của Uyển Nhi..