- Uyển nhi, Măc kệ Diêm Vương đang suy hay tính kế gì? Cô mặc kệ, hiện tại cô đang suy nghĩ phải ngược tên người Hầu quý hóa này như thế nào đây...?
Đi hơn ngày đường, Uyển nhi bảo đói, sai bảo Diêm Vương đi đào khoai nướng cho cô ăn. Ngoài măt Diêm Vương thì ngây ngốc cười cười đi đào khoai. Trong lòng thì mắng thầm 18 đời tổ tông nhà cô.
Tới khi, Uyển nhi sai Diêm Vương leo qua một ngọn núi, để múc nước cho cô. Diêm Vương mặc dù là Diêm Vương Gia, nhưng không thể sai sử mấy cái linh hồn kia làm việc phàm Nhân làm được.
Bởi vì, linh hồn thì làm sao đụng chạm vào đồ vật được. Nên Diêm Vương phải sắn tay áo vào làm, đến kia nướng khoai xong. Mạnh Bà chê thật khó ăn, nhất quyết không ăn. Còn lấy nước về, lại bảo hết khát rồi.
Uyển nhi,tưởng ngược đãi Diêm Vương vậy, thì hắn phải tức chết đi. Ai ngờ hắn không những không giận, còn vui vẻ tặng cho cô 15% hào cảm. Lần này là Uyển nhi giận ngược lại.
[...] ta nói tỷ xinh đẹp nha. Được tăng hào cảm tỷ phải nên vui mới đúng?
“ Mẹ nó, lão nương ngược vậy mà hắn còn cười hì hì.. Tức Chết lão nương ta rôi.
[...] “.....” Diêm Vương Quả là thích bị ngược!
Hai người đi ròng rã hai ngày. Dừng lại ở một trà lâu nghĩ ngơi chốc lát.
- Uyển nhi sai sử Diêm Vương đi cột ngựa lại, cho ngựa ăn...
••••••••```••••••••
“Diêm Vương “: Bổn Diêm Vương, còn thua cả con ngựa. Sướng nhất huynh rồi nhé ngựa.
“ Ngựa “:: Miễn sao, ngài đừng bắt ta xuống âm ti là được.
“ Diêm Vương “: “A” Xuống địa phủ sướng muốn chết. Xuống đó ta sẽ phong huynh làm hắc mã của Bôn Diêm Vương.
“ Ngựa “: ta mới không cần.. Nhanh tay thêm cỏ tươi vào.
“......”
•••••••••``••••••••
Lúc Diêm Vương vào chỗ ngồi,thì Hắn thấy Mạnh Bà đang vểnh tai lên, nghe bá tánh buôn chuyện?
“ Diêm Vương “: Cô Nương? Cô đang nghe gì đó?
“ Uyển nhi “: suỵt! Nghe kĩ đi đừng ồn.
“ Diêm Vương, cũng vểnh tai Lên nghe.........
“ Người A “: Ta nghe nói, đêm qua cái tiểu đậu đinh nhà “A Ngưu” Bán chè sốt cao li bì tới chết. Ai ngờ đóng hòm xong thì sống lại....
“Người B”: “Uy “ ngươi lại không Rõ rồi. Đêm qua ta sang nhà hắn, giết gà để liệm xác hắn. Ai Ngờ biết hắn kể cái gì không?
“ Mọi người “: Có Rắm~~~mau thả. À quên mau kể.......
“ Người B”: Hắn nói! Hắn dạo quanh Âm ti, dò la được một số Tin tức. Khi hắn kể ta còn không tin đâu..
“ Mọi người “: Ngươi mau kể đi a~~
“Người B”: Hắn nói, cai ngục kể cho hắn Biết? Vì sao Hơn một vạn Năm.. Chỉ có một Mạnh Bà nấu Canh, mà không phải người khác?
Mọi người hứng thú, chụm vào nghe chuyện nhiều hơn.
“ Người B”: vì Diêm Vương, lừa Gạt Mạnh Bà nha.
“ Mỗi Khi Mạnh Bà muốn nghĩ hưu,thì Diêm Vương lại bảo Mạnh Bà uống Canh Quên Lãng, tới Hư não... Ngu ngốC Vẫn Nấu Canh xuốt vạn năm qua.
“Uyển nhi “.......Là Nguyên Chủ ngu ngốc. Lão nương không có ngu ngốc.
“ Diêm Vương “: Là Tên cai ngục nào, không biết giữ mồm giữ miệng. Đợi ta về ta nghiêm trị.
- Uyển nhi, lén nhìn Diêm Vương... “ Haha” Nhìn mặt hắn xem.. Buồn cười chết lão nương! Ta chắc chắn, Sau đêm nay... Đám người kia kiểu gì cũng trầu Diêm Vương, để bổ sung nhân số.....
“ Diêm Vương “: Cô nương, cô cũng tin vào mấy chuyện bát quái này?
“ Uyển nhi “: Ta không tin.. Mạnh Bà lại ngu ngốc vậy? Không biết đường trốn đi sao... Bất quá cũng là Diêm Vương quá Vô Liêm Sĩ đi.
“ Diêm Vương “: “.....” ta có Sao,?
“ Uyển nhi “: Ta kể cho ngươi nghe truyền thuyết của Mạnh Bà.
“Diêm Vương hứng thú “: Cô nương kể Đi, Tại hạ xin rửa tai nge.
- Tương truyền rằng! Một vặn năm trước, Mạnh Bà gặp nạn ở giữa Vọng Xuyên.. Nơi đó lúc ấy chưa thuộc địa phận Của âm ti. Mà nơi đó giao nhau giữa sự sống và cái chết.
- Mạnh Bà vì trộm Trà tiên thảo Của lão quái Nhân võ đang. Lúc sắp bị đánh tan linh hồn, thì Diêm Vương Xuất hiện kịp thời cứu Mạnh Bà.
Mạnh Bà, vì phải Lòng Diêm Vương ngay từ cái nhìn đầu tiên...!Diêm Vương bề ngoài Tuấn dật, Khí chất cao lãnh.. Là một mỹ nam tử lạnh lùng.
“ Diêm Vương “: Náo nực, thì ra Mạng Bà thích ta a~~ còn khen ta soái ca “ Hắc hắc”
(Ting --Độ Hào Cảm Của nam chủ +15%bây giờ là 60%).
Uyển nhi,thấy hào cảm tăng. Nên cao hứng tiếp tục bịa truyện.
Mạnh Bà, vì si luyến Diêm Vương, mà tử bỏ kiếp phàm trần, xuống địa ngục Nấu Canh Quên Lãng. Mạnh Bà suy nghĩ, ở dưới Âm ti thì sẽ có cơ hội tiếp cận Diêm Vương Hơn. Nhưng đời không như mơ,
Khi xuống âm ti, được thời Gian dài. Diêm vương cũng không thèm nói chuyện với Mạnh Bà.
Mạnh Bà suy sụp, muốn từ chức không nấu Canh Nưa. Ngờ đâu....khi từ Chức Diêm Vương sẽ mở miệng nói chuyện với Mạnh Bà hai ba câu.
- Mạnh Bà vui mừng trong tia hy vọng thật mong manh, mặc kệ Diêm Vương Lừa gạt uống Canh Quên lãng tới Mức ngu người. Diêm Vương nào biết, mặc Kệ Mạnh Bà có uống Bao Nhiêu Canh Quên Lãng.
- Cũng không thể quên đi hình bóng Diêm Vương mà nàng đã thâm Yêu xuốt vạn năm qua. Mạnh Bà tình Nguyện để Diêm Vương dối mình. Tình Nguyện bản thân dối lòng để được ở gần Diêm Vương xuốt vạn năm qua.
(Ting --Độ Hào Cảm Của nam chủ +5%bây giờ là 65%).
( Ting --Độ Hào Cảm Của nam chủ +15%bây giờ là 80%).
( Ting --Độ Hào Cảm Của nam chủ +10%bây giờ là 90% tỷ xinh đẹp siêu giỏi).
“ Uyển nhi “: Woww... Biết vậy,, lão nương đã sớm bịa chuyện rồi... Không phải vất vả mấy ngày qua.
- Lúc này, Diêm Vương còn rất đần mặt. Trong lòng dối một mớ tơ vò, không biết phải gỡ từ đâu.
- nghe Mạnh Bà tự Kể về bản thân.. Hắn
Có xấu hổ. Có hối hận. Tất cả vì hắn vô tâm khiến Mạnh Bà bỏ đi.
Còn quá đáng hơn nữa, là ép Mạnh Bà uống canh... Trong khi Canh Quên Lãng không có tác dụng với Mạnh Bà..
Diêm Vương, Bây giờ chỉ muốn Ôm Mạnh Bà mà xin lỗi. Cũng tự hứa với bản thân sẽ đối tốt với Mạnh Bà.
Con người hắn Từ khi trời đất nặn ra hắn thì. Vạn năm qua hắn không biết yêu hận tình thù là gì? Trong tâm của hắn không Khác gì tờ giấy trắng, nay lại bị Uyển nhi vẽ Lên hoa lên lá.... Không khỏi bồi hồi không thôi.
“ Diêm Vương “: nghe cô nương kể, ta cảm thấy Diêm Vương Rất vô liêm sỉ.
( “Uyển nhi “: Tốt~~Ngươi nên tự mắng bản thân mình từ lâu mới phải....)
“ Uyển nhi “: ngươi xem. Có phải Mạnh Bà rất ngốc không? Ta chắc bây giờ có khi Mạnh Bà đã chốn khỏi địa phủ đi rồi~~
“ Diêm Vương “: Ta cảm thấy Mạnh Bà ngốc nghếch tới mức đáng yêu.
“ Nếu ta là Diêm Vương, ta sẽ Truy Tìm Mạnh Bà để bù lại lỗi lầm khi trước.
“ Uyển nhi “: A” Mạnh Bà mà bỏ đi. Thì Diêm Vương có cúi đầu xin lỗi, Mạnh Bà cũng không thèm quay về.
“ Có khi tự Uống Canh Quên lãng mà quyết quên luôn Diêm Vương đi..
“ Diêm Vương, nghe được Mạnh Bà sẽ quên đi mình. Thì trái tim hắn đau quặn
...
“ Diêm Vương “: Không thể nào. Sao nói quên có thể quên,.....Mạnh Bà đã thương nhớ Diêm Vương xuốt vạn năm qua.. Sao có thể dễ dàng quên như vậy được?
“ Uyên nhi “: ngươi nha! Ngươi không phải Diêm Vương.
“ Ta lại càng không phải Mạnh Bà. Ngươi hét lên làm cái gì?
“ Diêm Vương “: “A” Xin lỗi! Là ta thất thố. Làm cô nương kinh Sợ.
“ Chỉ là ta bất bình thay cho Diêm Vương và Mạnh Bà thôii.
- Uyển nhi cười mỉa. Bất bình cái mông nhà ngươi....
“ Uyển nhi “: ài.. Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết. Ta kể cho ngươi nghe vui tai thôi... Hahahah.
“Diêm Vương “ “...” nhưng mà hắn không có vui. Còn đau ở đây này