Uyển Nhi, cưỡi ngựa đi thẳng tới Hành Châu nơi tổ Chức Minh Chủ Võ Lâm 5 năm tổ chức một lần, để bầu chọn ra một minh chủ mới.
Uyển Nhi sờ Đại Đao Trên Lưng, xoay người nhảy xuống ngựa. Tiện đường Uyển nhi hỏi thăm một chút về Thế sự hiện này.
Cô thản nhiên đi về phía chưởng quỹ của quán trọ hỏi thăm một chút chuyện về Lãnh Nam Thiên. Thì ra là Lãnh Gia kia là võ lâm Đệ Nhất Đại Thế Gia. Ba ngày sau, sẽ tổ chức so tài, chọn ra một vị Minh Chủ mới.
Tin tức này vừa lan ra, chấn động toàn bộ võ lâm, chỉ cần là người phù hợp điều kiện chính, đều đến thành Hành Châu,
Người có võ công bình thường, cũng tới thử vận may, người có võ công kém, thì đến cho đủ số lượng, dù sao thì sự kiện trọng đại như vậy trong vài năm chưa từng gặp được, hơn nữa người nào lại không muốn nhìn một chút cao thủ thật sự tỷ thí?
- Sau khi Uyển Nhi nghe xong, không còn do dự nữa, cô cũng dự tính đi xem một chút cuộc tỷ thí trọng đại rất khó gặp ở trong võ lâm này.
Một mặt, là cô muốn ngắm nhìn mỹ nam,hai là đi để hiểu biết hơn về người được xem là cao thủ trong thiên hạ hiện nay, so sánh với Cữu Âm Chân Kinh của cô thì như thế nào?
Ba ngày sau, Uyển nhi mặc một bộ Y sa đỏ rực. Nhưng là cô cải nam trang, cưỡi trên con Tuấn mã. Nhìn rất soái khí tuấn dật.
Uyển nhi theo lời chỉ dẫn Của Tiểu nhị, đi về sau núi “ Phượng Ngư “. Thì thấy một sơn Sang To lớn có ghi Lãnh Gia Thế..
Uyển nhi, liếc nhìn người người nối nhau vào sơn trang, trên tay còn cầm thiệp mời Của các bang phái. Xem ra cô không thể danh chính ngôn thuận vào được rồi. Bất quá dùng khinh công xem lén đều được.
[...] Tỷ xinh đẹp, ta nói cho tỷ nghe... Làm một mỹ nhân xinh đẹp không muốn? Hà cớ gì lái Biến thành cái đại nam nhân.
“ Uyển nhi lười nhác: phản ứng.
“ Em gái hệ thống. Em xem, không phải bây giờ lão nương đã trở thành Suất ca rồi hay không?
“ Thiếu nữ, nhìn ta còn muốn rớt tim ra ngoài. Không chừng con gái, của vị minh chủ kia thấy lão nương con mê luyến....
[...] Ta thật sự, không hiểu tỷ xinh đẹp đang suy nghĩ cái gì? Diêm Vương soái ca không muốn? Lại muốn đi chọc tiểu cô nương nhà người ta?
Uyển nhi, mặc kệ em gái hệ thống đang niệm kinh tẩy não. Cô dắt ngựa cột vào một cái cây rồi phi thân lên nóc nhà, để tránh mọi người để Ý. Thuận tiện quan sát trận đấu hơn.
Trên sân đấu đã ngồi rất nhiều người, ở giữa là võ đài cao năm thước, dưới đài là một mảnh âm thanh náo nhiệt, Uyển nhi không khỏi cảm thán. Lần tham gia Võ Lâm Minh Chủ này Ít ra phải ngàn người đi.
Cô lại liếc nhìn xem, Phái võ đang trụ ở nơi Nào, cô còn phải cảm ơn cái vụ Trà tiên thảo đó nha, có cái đó mới điều chế ra Canh Quên Lãng được. Bất quá đã vặn năm rồi lão Nhân kia đã trở thành khói bụi.
Uyển nhi, nhìn phía tay trái, trên lầu hai thì thấy một tiểu cô nương ngồi nhàn nhã uống Trà, còn có hai nam nhân đằng sau, còn khoác y phục phái võ đang.
“ Uyển nhi “: Chậc ~~Không ngờ võ đang đã suy tàn, tới mức tiểu cô nương làm trưởng môn nha.
- Tiểu cô nương như cảm giác được ánh mắt dán về phía mình, nhưng dò xét xung quanh không thấy ai, tự an ủi mình là gặp ảo giác đi.
Một hồi sau tiếng ồn ào huyên náo, rốt cuộc chủ nhà cũng xuất hiện, một người nam nhân trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, Y sa Màu dạ, diện mạo Nghiêm nghị, chỉ thấy người này khẽ nâng cước bộ, xoay người một cái nhảy lên võ đài, phía dưới lập tức yên tĩnh trở lại, người nam nhân hướng về phía mọi người, cất cao giọng nói.
“ Hôm Nay, Cảm ơn tất cả Chưỡng môn phái đã cất công tới đây. Lãnh Mỗ đã đứng trên Cương Vị Minh Chủ Võ Lâm 20 năm qua. Nay tuổi già sức đã yếu. Nên giành cho thiếu niên anh tài thay thế.
Uyển nhi, nghe một màn giới thiệu đầy oanh động này. Thì nghĩ, không biết cô và ông ta so chiêu ai mạnh hơn nha.... Cô cũng rất muốn làm Minh Chủ Võ lâm... Lúc đấy muốn ăn bao nhiêu đều được. Uyển nhi đang Suy nghĩ thì phía dưới đã phát ra quy tắc.
Hôm nay đại hội tỷ võ, đối với binh khí, võ công đều không hạn chế, hôm nay là ngày chọn ra Tân Minh Chủ mới, tất cả anh hùng tụ tập ở đây đều là Chính Nhân quân Tử.
Vậy nên ta tin chắc sẽ không ai sử dụng thủ đoạn hạ độc hoặc ám khí, bất luận các hạ có đoạt được giải nhất hay không, không cần nói đến địa vị người đó như thế nào, vi phạm luật thì xem như không có hiệu lực!
Tất cả các cuộc tỷ thí đều phải có điểm dừng! Sau đây ta tuyên bố cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu!
Uyển nhi, trên nóc nhà, ngồi xem mấy vị vô danh tiểu tốt đánh nhau tới hơi phiền. Cơ bản là các môn phái đều cử đệ tử ra cọ cọ kinh nghiệm.. Uyển nhi đành phơi người trên nóc nhà để chờ cao thủ xuất hiện...
Cuối cùng, chờ nữa ngày cao thủ cũng xuất hiện. Là một thiếu niên anh tuấn tên là Hà Lẫm Phong. So Vơi Diêm Vương Thì kém xa không ít.
Uyển nhi quan sát người thiếu niên này, liên Tiếp đánh bay đối thủ khỏi lôi đài, làm cô thập Phần chú ý... Tay chân lại ngứa muốn so chiêu
“ Hà Lẫm Phong, hất cằm Kiêu Ngạo, rõng rạc lên tiếng..
“ Còn ai muốn lên đài tỷ thí nữa không “?
- Dưới Lôi đài, ai cũng chứng kiến kia chiêu thức đầy âm độc Của Hà Lẫm Phong, nên không ai dám bước lên lôi đài.
Uyển nhi, thấy thái độ người này, rất ngứa mắt... Rất muốn đánh hắn.... Ba cái tuổi ranh mà đã kiêu ngạo vậy rồi... Cô chưa kịp phi thân xuống thì đã có một đạo thân ảnh giành sân khấu với cô, nên cô đành nán lại xem xét.
Lạc Nhiếp Nhiếp trưởng môn phái võ đang lên lôi đài.
“ Ta là Lạc Nhiếp Nhiếp trưởng môn phái võ đang, muốn tỷ thí cùng các hạ. Xin được thỉnh giáo.
“ Hà Lẫm Phong “: Được! Bất quá là Tiểu cô nương. Ta sẽ nhường ba chiêu.
Lạc nhiếp nhiếp, như bị khinh Thường Rút ngọc kiếm ra, phi thần về phía Hà Lẫm Phong.. Chiêu thức, loá mắt... Phân ra rất nhiều tàn ảnh hư không. Nhưng vẫn không làm Khó được Hà Lẫm Phong.
Hắn không nể tình vị Cô Nương kia, Mà tung ra một chưởng muốn lấy mạng người. Lạc Nhiếp nhiếp dính chưởng.. Chân lùi lại hai bước nôn ra Ngụm máu..... Nhưng không rơi ra khỏi đài.
Hà Lẫm Phong Lại định đánh ra một chưởng nữa. Thì ngay lúc này một thân ảnh đỏ rực phi thân xuống, mà đánh nhẹ một chưởng về phía của Hà Lẫm Phong...
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, Hà Lẫm Phong bị đánh bay xuống lôi đài. mà kinh ngạc hơn là mọi người nhìn thấy một bóng người mang áo đỏ Rực bồng bềnh lướt qua, xoay người tựa lông vũ, ôm lấy Eo nhỏ bé của Lạc Nhiếp Nhiếp mà đỡ xuống.
“ Uyển nhi “: Cô Nương, cô không sao chứ.
- Lạc Nhiếp Nhiếp, như bị kinh động về hình dáng soái ca Tuấn dật, đầy tà mị của Uyển nhi mặt nổi đầy mây hồng.
“ Lắc đầu tỏ ý không sao. Nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Uyển nhi.
- Lạc Nhiếp Nhiếp là, lần đầu trên giang Hồ gặp phải một người giỏi võ nghệ. Hơn nữa còn rất xuất ca.
••••••••••••••••`••`Điện Diêm Vương
- Diêm Vương, nhìn qua kính chiếu yêu mà không khỏi tức nghẹn trong lòng.
Hắn đây, phải ở nhà đối phó với Ngọc Hoàng đại Đế kia. Còn Mạnh Bà Nhà hắn, thì tiêu dạo tự tại ôm Mỹ Nhân... Còn Ôm tới thân thiết như vậy để làm gì?
“ Sao lúc trước, ở bên hắn không ôm đi... Miệng Diêm Vương luôn mắng.. Tay thì cào cào lênn Kính chiếu yêu....
“ Ngọc Hoàng, bước vào thấy hành động ngu ngốc của Diêm Vương, không khỏi muốn phì cười...
“ Ngọc Hoàng “: Khụ~~ Diêmm Vương kính chiếu yêu là đắp tội với ngươi..?
Diêm Vương đang tức nghẹn. Nên không để ý là ai đang hỏi, thản nhiên đáp.
“ Diêm Vương “: Là nương Tử chọc tức chết ta....
“ Ngọc Hoàng “: Ta lại không biết. Diêm Vương Ngươi có Nương tử từ bao giờ...?
“ Diêm Vương “: “A” Ngọc Hoàng... Đừng nghe thần nói bậy... Là là không có gì đâu.
“ Ngọc Hoàng, tỏ ra rất cảm thông nói.
“ Ngọc Hoàng “: Nếu như, Nương tử ngươi chưa bắt về được. Thì cứ đi bắt về đi, ta đang rất rảnh rỗi sẽ trông coi Âm Ti cho ngươi..
“ Diêm Vương “: là thần không Dám!
“ Ngọc Hoàng “: Có gì không dám a~~ bất quá ta sẽ không trừ bổng lộc của Diêm Vương ngươi a~~.
Chưa đợi Ngọc Hoàng nói xong, thân Ảnh Của Diêm Vương đã Biến mất...
“ Ngọc Hoàng “: Ta còn chưa phát biểu ý kiến xong mà!!! Ta còn muốn xin ở đây dài dài.....