Thời điểm Lãnh Thần Duyệt rời đi, hắn suy nghĩ Hồ Ly của hắn lại biến thành người. Kì lạ trên người lại không có yêu khí, đứng cạnh Uyển Nhi cũng là một tiểu mỹ nhân.
Nhưng so sánh Thì, chỉ nhỏ nhắn đáng yêu không đủ kiều diễm. Không khuynh quốc khuynh thành, dung mạo không bất phàm như Uyển Nhi.
Lãnh Thần Duyệt nghĩ một lúc, rồi biến mất khỏi phòng của Uyển Nhi. Lúc hắn vừa trở về, vừa đúng lúc tiểu đồng vào, hỏi xem nên dùng bữa hay chưa?
Lãnh Thần Duyệt gật đầu nói:“ Nên dùng bữa, ngươi lại gọi Uyển Nhi tiên quân và vị đạo sĩ kia tới luôn.
Tiểu đồng cung kính rời đi, Lãnh Thần Duyệt bước chân chậm dãi đến tiền tính. Hắn vẫn thắc mắc, mới ra ngoài chơi. Trở lại liền hóa hình người, có phải hay không Uyển Nhi đã làm gì với sủng vật của hắn?
Bất quá tò mò cũng không biết được chuyện gì, lát nữa Uyển Nhi sẽ dẫn sủng vật của hắn tới. Tới lúc đó ta xem nàng ta lấp liếm như thế nào đây?
Lãnh Thần Duyệt nhếch môi lên, đáy mắt nổi lên tia hứng thú. Uyển Nhi tiên quân này, có quá nhiều bí mật rồi.
Lúc này Mật Ly đang hứng thú ngắm mình trong gương, thì tiểu đồng tới gõ cửa:“ Tiên quân, Lãnh Thần Duyệt tiên quân mời người tới tiền thính dùng bữa tối.
Nghe thấy có ăn, Uyển Nhi không suy nghĩ liền gật đầu. Trần Thiên Mị và Mật Ly hai mắt sáng rỡ không kém.
Vài phút sau Mật Ly lại lưỡng lự, không dám bước chân. Uyển Nhi thở dài, ra sức lôi kéo Mật Ly ra khỏi cửa.
Mật Ly sợ hãi, túm chặt lấy Uyển Nhi:“ Tỷ bị ngốc sao? Chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài.
“ Rồi hắn hỏi sủng vật đâu, đã đi nơi nào? Và ta là ai???
Uyển Nhi buông lõng cánh tay, hơi nghiêng đầu lại. Lười biếng nói.
“ Muọi bị ngốc sao? Ngay từ đầu ta nói rồi! Muội là muội của ta. Tu luyện liền hóa thành người.
“ Trên người muội cũng không có yêu khí, hắn sẽ không biết muội là hồ yêu đâu.
Mật Ly cảm thấy Uyển Nhi nói có lý, đây là thế giới tiên nhân. Chuyện vô lí tới mức nào chắc chắn họ đều tiếp nhận được.
Hai người đẩy cửa bước ra ngoài, lúc này còn chưa thấy Trần Thiên Mị theo sau. Uyển Nhi tốt bụng mở miệng, nhắc nhở.
“ Tiểu thịt tươi, ngươi bị hỏng đầu rồi phải không? Nhanh theo ta đi ăn bữa tối...
“ Ăn... Ăn:“ Trần Thiên Mị hồi thần lại, vội vàng đuổi theo sau hai người.
Uyển Nhi đi trước bỏ lại phía sau là, Mật Ly cùng Trần Thiên Mị. Mật Ly vì mới hóa thành người, bước đi còn không quen có chút chậm.
Còn Trần Thiên Mị vì, mãi suy nghĩ hắn có nên hoàn tục hay không. Nên bước chân hai người đều chậm dãi sánh vai cùng nhau.
Trần Thiên Mị thấy Mật Ly bước đi khó khăn, hắn rất muốn đỡ. Nhưng lại ngại vì việc trước kia:“ Tiểu hồ ly cô nương, đi cẩn thận một chút.
Mật Ly bực mình trừng mắt quát lên: “ Cái gì mà hồ ly cô nương, ta là Mật Ly.
“ Tiểu Đạo sĩ, ngươi nhớ cho rõ ta là Mật Ly. Cangd không phải tiểu hồ ly cô nương.
“Còn kêu tiểu hồ ly cô nương nữa, ta bảo tỷ tỷ đem hấp chín ngươi:“ Mật Ly trừng mắt, đe dọa Trần Thiên Mị không một chút lưu tình nào.
Trần Thiên Mị sợ hãi trong lòng, đành mím chặt môi ngoan ngoãn gật đầu: “ Đã... Đã....biết! Mật Ly cô nương.
Mật Ly lúc này mới hài lòng một chút, mắt thấy Uyển Nhi đã bỏ xa hai người. Nàng muốn đi nhanh nhưng lại sợ ngã, đành lên tiếng nhờ vã.
“ Tiểu đạo sĩ, ngươi tới nhanh đỡ ta đi.
Trần Thiên Mị đỏ mặt, đỡ cánh tay của Mật Ly. Dù sao lúc trước đã ôm nàng cả ngày trong người rồi, bây giờ đỡ một chút chắc không sao đâu.
Từ nhỏ hắn đã được sư tôn nuôi dạy ở Hắc Phong, còn khôn hiểu tình yêu nam nữ là cái gì? Trong sư môn vẫn có mấy sư huynh hoàn tục lấy thê tử.
Hắn vừa tròn 18 tuổi còn chưa biết cái gì trên đời, đã nhìn hết cô nương nhà người ta rồi. Nhưng lúc này, một tia ý nghĩ lóe Lên.
Dù sao nhìn thì hắn đã nhìn thấy hết. Vẫn nên phụ trách với Mật Ly, hơn nữa hắn cũng không có chán ghét nàng. Ở bên cạnh nang cũng thật thoải. Mái.
Trần Thiên Mị vừa đỡ tay Mật Ly, đi về phía trước. Sau đó hít vào một hơi lấy tự tin nói.
“ Mật Ly cô nương, ta đã nghĩ thông xuốt rồi! Ngày mai ta liền trở lại Hắc Phong, thỉnh tội với sư tôn.
“ Sau đó liền thú cô nương: “ Giongh điệu của Trần Thiên Mị hoàn toàn nghiêm túc, nhìn không ra tia đùa giỡn nào.
Mật Ly nghe thấy lời nói, lúc này mới ngẩn người. Ban đầu nang chỉ muốn hù dọa tên tiểu đạo sĩ này. Ai ngờ hắn cho là thật, còn muốn thú nàng làm thê tử?
Lần này thì tự lấy đá đập vào chân mình rồi, vui đùa một chút liền có phu quân. Còn là tiểu đạo sĩ hay thẹn thùng?
Mật Ly gõ vào trán Trần Thiên Mị:“ cái đồ ngốc này! Thú cái gì mà thú. Nhanh đi ăn cơm..
“ Đồ ngốc “
Trần Thiên Mị yên lặng cẩn thận đỡ Mật Ly đi về phía trước, nhưng trong lòng lại quyết tâm hoàn tục. Phụ trách cho bằng được Mật Ly.
Uyển Nhi đi phía trước, nhưng Trần Thiên Mị nói gì cô đều nghe rõ. Uyển Nhi hài lòng, cuối cùng kế hoạch cũng đã tiến triển phân nữa. Chỉ còn viên ma châu nữa thôi.
Ba người bước tới tiền thính, Lãnh Thần Duyệt phối hợp mở miệng hỏi:“ Vị này là đạo sĩ do Uyển Nhi tiên quân mang về sao?
Uyển Nhi gật đầu: “ Hắn là Trần Thiên Mị.
Lãnh Thần Duyệt gật đầu, lại đảo mắt nhìn Mật Ly lúc này đang được Trần Thiên Mị đỡ lấy.
[...] Độ hảo cảm của chủ đối với nữ chủ là 20%
Uyển Nhi mừng rỡ, chỉ mới đỡ đã trừ 10%. Cô có nên sắp xếp cho hai người này thân thân với nhau hay không đây?
“ Còn vị cô nương này là ai? Ta không có nghe tiểu đồng, nói tiên quân có dẫn thêm một cô nương về.
Lãnh Thần Duyệt làm bộ như, cái gì mình cũng không hay biết.
Mật Ly hơi bộp chộp trong Lòng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Lãnh Thần Duyệt.
Uyển Nhi ngược lại rất trấn định, nhẹ nhàng mở miệng.:“ Đây là muội muội của ta, Duyệt tiên quân cũng có quen biết đó.
“ Uyển Nhi tiên quân nói vậy là có ý gì? Ta chưa từng gặp vị cô nương này:“ Lãnh Thần Duyệt cười cười, đôi mắt vẫn luôn nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhìn thẳng vào hắn, thành thật khai báo: “ Đó là Mật Ly, muội muội của ta. Cũng là sủng vật của Duyệt tiên quân.
( Ting -- độ hảo cảm của nam chủ +5% độ hảo cảm là 45 % Tiểu tỷ tỷ cố lên)
“ Ừm rất thành thật “ Lãnh Thần Duyệt nhìn ra, Uyển Nhi không định dấu diếm hắn.
“ Được rồi ta đã rõ! Đã muộn vẫn nên dùng cơm trước.:“ Lãnh Thần Duyệt nhàn nhạt đáp lại, nhìn không ra cảm xúc gì.
Lúc này Uyển Nhi mới thở nhẹ ra một hơi, không ngờ hắn lại dễ dàng buông bỏ. Đỡ cho cô tốn một công đoạn đánh gãy tứ tri của tên nam chủ này.
Bốn người yên lặng, an ổn dùng xong bữa tối. Chỉ có Mật Ly và Trần Thiên Mị luôn nhìn nhau, với ánh mắt ngượng ngùng.