[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 381: Chương 381: Quyết đấu game thực tế ảo! nam chủ ngươi lại 29 đây




- -29---#Tiểu Đào Đào.

Trên dưới Liễu Đan Cung một mảnh vui mừng chúc tụng Tư Đan Hề. Các phi tần đưa quà tới không ngớt, khi biết tin Tư Đan Hề sắp lên vị trí Hậu Vị.

Lúc này nàng ta đang vui sướng trong ảo vọng chính Nam Cung Hàn tự tay sắp đặt. Cũng là ngày chết của nàng ta.

Sáng ngày hôm sau, Nam Cung Hàn mặc thường phục. Toàn thân mặc trường bào màu tím thêu hoa văn vân mây. Cưỡi ngựa chạy ra khỏi Tử Cấm Thành.

Hắn không cho người đi theo mình, ám vệ âm thàm núp chỗ tối bão vệ sự an toàn của hắn. 1 canh giờ sau

Nam Cung Hàn đứng trước Kỹ viện Vọng Xuyên. Hắn kinh ngạc nhìn bề ngoài, bao phủ toàn bộ lưu ly. Đặc biệt hơn nữa.

Nét chữ trên tấm biển rất quen thuộc, nét chữ này khi con nhỏ hắn dạy cho Tống Uyển Nhi viết. Khi đó nàng ấy luôn bám theo hắn đòi dạy chữ..

Một mảnh ký ức ùa về, hai mắt Nam Cung Hàn hơi cay cay. Trên tay cầm quạt phe phẩy liên hồi.

Vị tú bà hớn hở bước ra mời chào.

“ Quan gia, ngài tới thật sớm. Các cô nương còn chưa có ngủ dậy đâu..

“ Mời vào, mời vào...:“

Nam Cung Hàn tự nhiên đi vào bên trong, hắn không phải lần đầu tới kỹ viện. Lúc trước khi hắn còn là thái tử, vẫn hay cùng các huynh đệ tới nơi này uống rượu mua vui.

Đó chỉ là quan sát tình hình, thực chất hắn không có ham mê tửu sắc.

Hắn bước vào, đi thẳng lên lầu. Vào gian phòng giành cho khách quý. Bài trí nơi này vô cùng mới lạ. Trên tường lại được nghệ nhân họa vô cùng tinh xảo.

Trà mùi vị lạ lẫm, thơm ngon mùi sen. Đến mức điểm tâm còn ngon hơn ngự trù làm cho hắn ăn.

Nam Cung Hàn ăn bánh uống trà, lấy ra sấp ngân phiếu đưa cho tú bà. Lạnh lùng mở miệng..

“ Ta muốn nghe cầm:“

“ Được Được, vị đại gia này đợi một chút. Sẽ có người cầm khúc cho ngài nghe.

Tú bà cười híp mắt, tay nhét ngân phiếu vào trong ngực. Đi thẳng vào bên trong, cung kính báo với Uyển Nhi.

“ Lâu Chủ, bên ngoài có vị đại gia muốn nghe cầm khúc... Ngài Thấy nên để cô nương nào ra...?

Uyển Nhi đang ngồi trang điểm, cô định trả lời cho Bạch Liên ra. Nhưng hệ thống lên tiếng nhắc nhở..

[...] Tiểu tỷ tỷ, bên ngoài là nam chủ.. Tỷ vẫn nên xoát hảo cảm còn lại. Nam chủ đã tự dẫn xác tới, tỷ tỷ vẫn nên nắm lấy cơ hội này.

“ Hừ! Tự tìm chết:“ Uyển Nhi dừng động tác lại, hơi nhìn ra ngoài thấy Nam Cung Hàn đang nhàn nhã uống trà.

Cô nhếch lên nụ cười gian xảo, không phải hắn là thiên tử sao? chắc chắn có rất nhiều tiền đi. Có tiền lão nương đều thích.

( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin

liên hệ FB: Phạm My (Tiểu Đào Đào)

Uyển Nhi thì thầm vào tai tú bà, vị tú bà vâng dạ bước ra ngoài. Nói với Nam Cung Hàn.

“ Vị Quan khác này, hôm nay lâu chủ ta nói. Chỉ cần ngài trả được 1 vạn hoàng kim Lâu chủ chúng ta sẽ đích thân gãy đàn, hiến vũ!

Nam Cung Hàn đang uống nước, thiếu chút nữa sặc. Hắn đâu có mang nhiều tiền như vậy ra ngoài. Hơn nữa có phải tiên nữ gãy đàn đâu mà đòi 1 vạn hoàng kim.

Xem ra, vị lâu chủ này có chút thú vị. Hắn lại càng tò mò về kĩ năng gãy đàn, vũ khúc của lâu chủ nơi đây.

“ Được, ta không mang nhiều tiền ở đây. Nhưng ta đặt cọc miếng ngọc này nghe xong. Lập tức có người mang 1 vạn hoàng kim tới.

Tú bà hơi chần chờ, nhưng tay vẫn cầm lấy miếng ngọc. Khi thấy được ám hiệu mà Uyển Nhi âm thầm đồng ý.

“ Vậy, khách quan. Phiền ngài đi theo tôi.

Nói xong tú bà đi trước dẫn đường. Nam Cung Hàn hai tay để sau lưng, bước chân nhàn nhã đi theo sau.

Tới nơi trước mặt hắn là một vũ đài. Được che kín bởi lụa màu trắng mỏng. Nhưng Không thể nhìn rõ được dung mạo người bên trong.

Nam Cung Hàn vừa ngồi xuống, lập tức hoa từ trên dãi xuống. Nữ nhân mặc Huyết Y ôm cầm, nhẹ nhàng bay như lông vũ.An tọa giữa nơi vũ đài che chắn mờ ảo.

“ Hoan nghênh công tử tới Vọng Xuyên. Ta là lâu chủ nơi đây, nay có người chịu bỏ ra 1 vạn lượng hoàng kim.

“ Ta liền không keo kiệt, hiến chút tài mọn. Mong công tử rửa tai nghe:“ Uyển Nhi ngọt ngào, du dương cất giọng.

Mặc dù chưa thấy mặt, nhưng giọng nói lẫn kinh công. Cũng khiến Nam Cung Hàn trầm mê..

“ Thật vinh hạnh cho ta, được đích thân lâu chủ hiến nghệ. Ta là Hàn Tôn, nghe danh nơi này, hôm nay liền tới..

“ Ồh! Công tử cứ gọi ta là Anh Túc.:“ Uyển Nhi cười mỉa, dám dùng tên giả lừa gạt lão nương. Lão nương cho ngươi tán gia bại sản...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.