Uyển nhi, ở tiểu viện trên Núi “ Chung Sơn” mặc dù chỉ là tiểu viện nhỏ nhưng, bố trí hết sức tinh mỹ lịch sự tao nhã, tất cả đồ dùng sinh hoạt cũng nhanh chóng phối đầy đủ hết. Uyển nhi rất hài lòng, còn ở phía hông tiểu viện, bên cạnh che lại một cái phòng bếp.
Hết thảy an trí thỏa đáng, Uyển Nhi nhàn nhã đi dạo mấy ngày ở trong Tông Môn cho quen thuộc hơn. Xác Định đã quen thuộc rồi, lúc này Uyển nhi mới lách vào trong không gian... Bên trong không gian rất rộng lớn. Như một cái thảo nguyên trãi dài vô tận. Có núi non, có suối linh tuyền và một ngôi nhà bằng trúc.
Uyển nhi, lấy ra một viên tây tủy đan, nuốt vào.... Dần dần thân thể bài trừ ra tạp chất, tanh hôi. Uyển nhi,nhanh chóng cởi đồ, ngâm mình trong suối linh tuyền. Mười năm trong không gian, chỉ bằng một năm ở bên ngoài. Vì vậy, Uyển nhi trong thời gian này, ở lỳ trong không gian luyện bí tịch Vô CựC Âm. Tiến độ và tu vi thăng lên nhanh chóng,
Uyển nhi sắp kết thành trúc cơ. Nên lách mình ra khỏi không gian, một năm ở bên ngoài, tiểu viện của cô cũng bám đầy bùi. Cô sắn tay vào việc tổng vệ sinh, sắp sếp lại nhà bếp. Ừm cô chỉ hài lòng nhất là cái nhà bếp này thôi. Có ăn mới có sức tu luyện được. Cô thu xếp song ổn thỏa mọi công việc, tiếp tục bế quan để kết thành Trúc Cơ.
Hai ngày trôi qua. Kỳ Minh Quân, đang ngồi ngẩn ngơ, vì hắn ngoài bế quan ra thì có biết làm Cái gì đâu. Nhìn vế phía tiểu viện của Đồ đệ mà hắn mới thu nhận từ một năm trước. Tới bây giờ hắn biết tiểu đồ đệ đang bế quan, không tiện nói chuyện... Ngẩn người một hồi thì cảm giác được, một sức mạnh vô hình, đang gào thét ở tiểu viện tiểu đồ đệ... Kỳ Minh quân, nhanh chóng cưỡi hạc bay về phía đó.
Bay tới nơi, cũng đúng lúc Uyển nhi kết xong Trúc Cơ. Uyển nhi, ra ngoài đã gặp Kỳ Minh Quân. Cô lễ phép chào.
“ Sư phụ hảo..~~. Một năm rồi đồ nhi nhớ người.
Kỳ Minh Quân. Câu khóe môi cười:
“ Đồ nhi,thật giỏi mới mười tuổi đã kết thành Trúc cơ. Thiên tài ngàn năm hiếm có. Vi sư chúc Mừng con.
“” Cảm ơn sư phụ. Là thầy Tốt mới có trò giỏi. Uyển nhi không Ngại mà nịnh bợ, vuốt mông ngựa.
Trong lòng, Kỳ Minh Quân không khỏi vui sướng. Là số hắn tốt, mới thu nhận được báu vật trời ban.
“ Vi sư, cũng muốn nhắc nhở con. Không nên quá đề cao bản thân mình có biết chưa.
Uyển nhi, trưng ra đôi mắt to tròn ngây thơ. Một năm qua nhờ có linh tuyền mà biến cô thành một tiểu thiên sứ, rất xinh đẹp.
“ Đồ nhi đã rõ. Thưa sư phụ “
“ Tốt Tốt... Là vi sư có phúc, thu nhận được một đồ đề ngoan..
( Ting độ hào cảm của nam chủ +20 bây giờ là 30% tỷ tỷ cố gắng nào)
Uyển nhi nghe được âm thanh hệ thống. Không khỏi vui mừng. Cô quyết định. Sẽ ra sau núi “Chung Sơn” Kiếm một con linh thú nào đó rồi chế biến ăn. Mặc dù ở ngoài là một năm. Nhưng cô ở trong không gian là mười năm. Đã mười năm cô không có được ăn thịt đâu. Thật thèm chết ta.
[ hệ thống... ta cầu cho, những con linh thú nơi đó, trốn nhanh đi ]
“Uyển nhi:.....””:“”
Uyển nhi, vận nội công bay thẳng về phía chân núi. Cô tìm cả buổi thì không tìm được một con linh thú nào để ăn.
( chắc lời thỉnh cầu của hệ thống linh nghiệm)
Uyển nhi chán nản quay về. Đang nghĩ ngợi, một đạo màu trắng bóng dáng bay về trước mặt cô bay qua, Đôi mắt Uyển Nhi lên,
“ A “ thiên đường có lối ngươi không đi. Địa ngục không cửa ngươi lại chui vào... Đúng lúc ta đang đói... Lát nữa ta sẽ làm tiểu kê hầm nấm. Hay là làm tiểu kê nướng mật.
Uyển nhi, vận nội công bay lên cao. Kết hợp với Vô Cực Chưởng, đánh vào đầu con gà màu Trắng, Con gà béo màu trắng nháy mắt ngất lịm, Uyển nhi lại gần xem.. Hôm nay vận số không tồi. Tóm được con gà béo, to gần bằng con dê....
- Chậc nên nướng hay hầm đây.. Phân vân quá.
Uyển nhi nào biết. Cái con gà trắng đó lại là Thần thú trong truyền thuyết, lại là Sủng vật Của Kỳ Minh Quân đâu...
Trong lúc này, Kỳ Minh Quân, không thấy Sủng vật của Mình. bất giác đi tìm.. Hắn bay về phía chân núi “Chung Sơn” thì bắt gặp một thân ảnh nhỏ....xinh đẹp như tinh linh.. Đang bận rộn nướng cái gì đó.. Nghe mùi rất là thơm... Tức thì, Kỳ Minh Quân không khỏi nuốt nước miếng. Tuy rằng hắn đạo hạnh ngàn năm. Từ nhỏ chỉ ăn đan được. Mà tu vi cao thâm nên đã qua mấy trăm năm. Hắn chưa hề ăn cái gì rồi.
“Kỳ Minh Quân Tiến lại gần Uyển Nhi, lên tiếng.
“ Đồ Nhi. Con đang làm gì vậy? Ta nghe được mùi thơm.
“ Uyển nhi giật nảy mình, lẩm bẩm...soái ca sư phụ này. Lỗ mũi còn tinh hơn cả A Cẩu. nghĩ Một đằng nói một nẻo. Cô lại trưng ra gương mặt tươi cười, niềm nở.
“ Sư phụ. Là Đồ nhi đói, đã lâu đồ nhi chưa ăn gì...... Vừa hay đồ nhi có nướng một con gà béo. Sư phụ ăn thử đi.... Rất ngon đó.
“ Kỳ Minh Quân vẫn giả bộ. Sĩ diện không trả lời, nhưng đôi mắt sáng Rực vẪn dán trên con gà nướng. Không khỏi suy nghĩ...
“ Quả béo thật. Ài hắn chưa bao giờ ăn qua đồ ăn... Nhìn xem, lớp da được tẩm mật ong và gia vị, nướng lên vàng ươm...chắc chắn rất giòn... Mùi lại thơm như vậy. Khó mà cưỡng lại.
“Uyển nhi thấy hắn, vẫn chết chân. Khóe miệng cô giật giật... Mẹ nó dãi muốn rớt ra, còn làm bộ làm tịch. Cô xé cái đùi gà to lớn, nhét vào tay của Kỳ Minh Quân. Ngọt ngào lên tiếng.
“ Sư Phụ~~ Người chắc chưa bao giờ ăn qua. Người ăn thử đi..
“ Kỳ Minh Quân. Không thèm làm bộ nữa. Mà nhã nhặn ngồi xuống ăn. Từng cử chỉ động tác rất đẹp mắt... Mặc dù là nhã nhặn ăn, nhưng tốc độ rất nhanh.
Cô thấy vậy. Không khỏi cảm thán, muốn chiếm trái tim đàn ông, phải thông qua con đường bao tử mà. Hai người ngồi xuống ăn, Uyển nhi lấy cớ hỏi chuyện.
“ Sư phụ. Sao người lại ra sau núi. Người tìm đồ nhi à.
“Lúc này, Kỳ Minh Quân mới nhớ ra. Mình đang đi tìm sủng vật của mình... Bèn lên tiếng.
“ Không. Là Tiểu Bạch Của vi sư, ham chơi không biết bay đi nơi nào rồi. Vi sư đang đi tìm nó.
( mẹ ông còn tìm cái gì. Không phải ông đang ăn đó à.....)
- -Trong lòng Uyển nhi nghi ngờ. Nhưng vẫn cố dò hỏi.
“ Tiểu bạch của sư phụ. Bề ngoài như nào, nếu đồ nhi thấy sẽ bắt về cho sư phụ.
“ Kỳ Minh Quân Gật đầu. ừm đồ nhi ngoan...
Tiểu Bạch của Sư phụ là. Kim Dạ kê, là Một Thần thú thượng cổ. Bên ngoài khoác bộ lông trắng như tuyết. Có thể điều khiển gió và nước. Thân hình Tráng kiện to bằng một con dê.
Nếu đồ nhi thấy. Nhớ báo cho vi Sư. Kim Dạ Kê, đã theo vi sư gần mấy trăm năm qua, không thấy bóng dáng vi sư hơi nhớ.
“ Lúc này, mặt Của Uyển nhi nghệch ra. Thôi rồi, Ăn bậy rồi. Ăn nhầm con thần thú còn là sủng vật của đối tượng công lược.... Không được, nhất định lão nương sẽ không nói.
“Uyển nhi, cố gắng trấn định bản thân”
“ Đồ nhi đã Rõ. Nếu thấy đồ nhi sẽ báo cho sư phụ “
“Kỳ Minh quân vui vẻ gật đầu. Ăn hết một cái đùi Gà (0.0) lại tiếc mĩ vị. Liền liếc nhìn nữa con gà béo còn lại..
Uyển nhi áy náy. Thôi Gà là của sư phụ. Để sư phụ ăn... Coi như ta không có lỗii.. Sủng vật hi sinh vì chủ..aaa là câu chuyện cảm động nhất năm.
“ Sư phụ người ăn nữa đi. Đồ nhi còn bé sức ăn không lớn. Sư phụ để lại cho đồ nhi một cái cánh là được Rồi.
“Kỳ Minh Quân. Nghe thấy vậy, vui vẻ tiếp tục ăn.. Còn là ăn rất ngon. Ăn xong vẫn còn tấm tắc khen Uyển nhi không ngớt.
(Ting độ hào cảm của nam chủ +10 bây giờ là 40%]
+ Uyển nhi cạn lời. Làm thịt Thần thú Của Sư phụ đã vậy. Được khen còn tăng điểm hào cảm... Cô cảm thấy, hôm nay là ngày cô may mắn nhất. Nghĩ cũng lạ, đã là Thần thù thượng cổ, cô mới gõ vào đầu một cái đã ngất như vậy rồi. Không lẽ lão sư phụ kia, sủng tới mức nó béo, không còn sức trống cự.
- -Kim Dạ Kê:.....ta đã đầu thai rồi. Đừng nhắc tới ta nữa. Nữ nhân bạo lực.
[.. Tiểu tỷ tỷ. Lại đây ta nói về chuyện nhân sinh. Trên đời này, ta chưa thấy ai mạnh như tiẻu tỷ tỷ... Một chưởng đánh chết thần thú]
“ Uyển nhi: Hệ thống ngươi Im đi.
“ là nó bị sủng. Quá béo nên ta mới hạ được”
“ lão nương ta rất yếu đuối, và yêu động vật.. Ngươi có biết không?
“ đã lâu ta chưa ăn thịt. Hệ thống, nhà ngươi không ăn được,đâu biết cảm giác của ta.
“ Cút đi cho ta:
[[ Hệ thống.... Đã cấm chát ký chủ 2 ngày]]
“ Uyển Nhi: hệ thống chết bằm. Chỉ giỏi trốn..... Grrrrr đừng để ta,bắt được cái đuôi nhỏ.