[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 334: Chương 334: Tận cùng nơi nguy hiểm 9




- --9---#Tiểu Đào Đào.

Hắn vừa mở mắt ra, đã thấy một gương mặt tuyệt sắc nhìn mình cười kinh diễm.

Hai người còn đang lơ lửng trên không, vị cô nương kia toàn thân màu trắng tinh khiết, mái tóc dài màu trắng. Đôi mắt màu xanh như pha lê trong vắt, đôi tai hơi nhọn.

Lúc này hai người chỉ cách nhau 5cm, được bao bọc bởi ánh sáng màu xanh xinh đẹp.

( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ Nhạc An Tâm +10% độ hảo cảm là 20% tiểu tỷ tỷ cố lên)

Uyển Nhi hơi có chút giật mình, cái nam chủ thứ hai này độ hảo cảm tăng quá hào phóng đi. Chỉ cười với hắn một cái liền 20% hảo cảm.....

Nhạc An Tâm vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Uyển Nhi, xung quanh có hào quang bao bọc. Hắn biết nàng không phải nhân tộc, vì không có nhân tộc nào đẹp tới tinh xảo như vậy.

“ Ngươi là ai?

Nhạc An Tâm nhàn nhạt mở miệng hỏi, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Uyển Nhi.

Uyển Nhi thu hồi lại linh lực, hai thân thể thể nhẹ nhàng đáp xuống. Uyển Nhi hơi vuốt lại mái tóc dối, lạnh lùng mở miệng.

“ Ta là Uyển Nhi “

Nhạc An Tâm nhìn con người lạnh lùng, không mất đi vẻ ngọt ngào này. Hắn định mở miệng bói, thì Ly Y Tịch ở kế bên chen ngang.

“ Ngươi đã tốt lên chút nào chưa? : “ Trong mắt Ly Y Tịch ẩn chứa sự vui vẻ không nguôi. Trên mặt đều là ý cười.

Ly Y Tịch ngồi bên canh mép giường, giọng điệu nhẹ nhàng, thật khác xa khi cô ta nói chuyện cùng với người khác. Giống như cô ta chỉ nhẹ nhàng với tên Nhạc An Tâm này thôi.

Lôi Tích Hạ đứng ở bên cạnh, nhìn hai người này với đôi mắt âm trầm. Hàn khí cứ như vậy tỏa ra.

Nhạc An Tâm hơi gật đầu: “ Đã tốt hơn rồi: “

Vừa đúng lúc này, Nhạc Thất Thất tìm Ly Y Tịch để đưa số tinh tệ mà Uyển Nhi nhờ hắn đưa cho Ly Y Tịch.

Đúng lúc bước vào phong đã thấy Nhạc An Tâm tỉnh, hắn vui mừng reo lên.

“ Ca ca, thật tốt quá. Rốt cuộc người đã tỉnh. Thất Thất thật sự lo lắng cho người.

Rứt lời Nhạc Thất Thất chạy tới, đẩy Ly Y Tịch sang một bên. Chính mình ôm chầm lấy Nhạc An Tâm.

Nhạc An Tâm có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng Nhạc Thất Thất, trong mắt mang theo sủng nịch của vị huynh trưởng.

“ Thất Thất ngoan, không phải ta đã không có chuyện gì rồi sao?

Nhạc Thất Thất gật đầu, buông lỏng Nhạc An Tâm ra, sau đó kéo tay Uyển Nhi đến bên cạnh Nhạc An Tâm.

“Ca ca cần phải cảm ơn Uyển Nhi tỷ, thật tốt đó. Chính tỷ ấy đã thi triễn thuật chữa trị giúp ca ca mau tỉnh lại.

“ Ca ca còn uống máu của tỷ ấy một chén to.

( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ Nhạc An Tâm +10% Độ hảo cảm là 30%)

Nhạc An Tâm gật đầu huống Uyển Nhi cười. Hắn bây giờ mới phát hiện ra, thì ra vị cô nương tuyệt sắc này là Thú Nhân.

“ Cảm ơn cô nương “

“ Ách “ Chút nữa quên mất, Uyển Nhi tỷ nhờ ta trả lại 500 vạn tinh tệ cho ngươi:“

Nhạc Thát Thất đưa vào tay Ly Y Tịch một túi lớn tinh tệ. Còn quay sang cười Hề hề với cô.

“ Cái này.....Ta không nhận: “ Ly Y Tịch sắc mặt vặn vẹo, định ném túi tinh tệ trả lại.

Nhưng Uyên Nhi mở miệng nói, tới đúng tình hợp lý. Còn không quên đánh đòn phủ đầu.

“ Tại sao không nhận? ta cảm ơn ngươi đã cứu ta, nay ta trả lại tinh tệ cho ngươi vì lí gì không nhận?

“ Nhận tọc các ngươi từ bỏ ý định tham lam kia đi, máu của ta cũng có giới hạn. Rút nhiều ta không kịp chữa lãnh sẽ chết.

“ Hơn nữa đừng dùng thủ đoạn hạ cấm thuật lên người của ta, không có hiệu quả đâu.

“ Nói tóm lại, cô nương? cô nương đấu không thắng ta.

Ly Y Tịch nghe Uyển Nhi nói một hồi, kinh ngạc, tức giận lẫn ghen ghét đan xem.

Vì tất cả ý định của mình đều bị thún nhân này vạch trần, quả thật con người luôn có lòng tham không đáy.

Ly Y Tịch nắm chặt túi tinh tệ, miệng nở nụ cười cứng ngắc.

“ Ngươi hiểu lầm rồi, đã cứu ngươi ta sẽ không nhận lại tinh tệ. Ta cũng Không có ý định rút cạn máu của ngươi.

“ Dù sao người cũng đã tỉnh, ta càng không cần máu của ngươi. Ta cũng sẽ không tìm người hạ cấm thuật phong bế linh lực của ngươi.

Uyển Nhi âm thầm cười lạnh, cô phải vỗ tay hoan hô vì nữ chủ xoay chuyển tình thế quá giỏi. Nhưng bất quá đối với cô nữ chủ đang còn kém lắm.

“ Nếu đã như vậy là do ta nghĩ nhiều, tinh tệ kia cô nương cứ cầm lấy. Ta không muốn nợ bất cứ nhân tộc nào.

“ Ta thi triển thuật chữa trị giúp vị này, xem như là trả ơn đi. Ngươi không cần phải cảm ơn ta.

Uyển Nhi gật đầu, nhìn về hướng Ly Y Tịch và Nhạc An Tâm mà nói. Giống như mọi thứ trên đời này đều là vật ngoài thân.

Ly Y Tịch âm thầm cắn môi, giống như không có thuật chữa trị của Uyển Nhi thì Nhạc An Tâm sẽ không tỉnh lại. Ly Y Tịch cảm thấy bản thân mình đang bị sĩ nhục.

Thua kém bởi thú nhân, ở trên đại lục này. Thú Nhân là tầng lớp không được xem trọng, và quý hiếm nhất.

Ly Y Tịch nắm chặt bàn tay, quả thật có máu của thú nhân này thì mới có thể chế dươc. Nhưng ngay từ đầu cô ta cũng rất cố gắng để chữa thương cho Nhạc An Tâm.

Nhưng nghe từ lời nói của Nhạc Thất Thất, chứng tỏ mọi công lao lớn nhất đều thuộc về Uyển Nhi. Còn chính mình chỉ là một tác động nhỏ nhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.