[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 337: Chương 337: Tận cùng nơi nguy hiểm (bão 7)




- --12---#Tiểu Đào Đào.

Uyển Nhi trừng mắt nhìn vị nam chủ thứ 4 này. Đây không phải thủ lĩnh của ma tộc Hắc Vong sao? nhìn hắn cũng không giống trong cốt truyện nói nha.

Nhìn rất phong lưu sáng sủa, còn rất chi là soái ca. Nhìn không ra tính cách cuồng dại nha.

Hắc Vong có chút buồn cười nhìn Uyển Nhi. Hắn nhẹ nhàng lấy ngón tay búng búng nhẹ lên vầng trán xinh đẹp của cô.

Uyển Nhi trừng mắt, tay kia xoa xoa trán. Cất tiếng êm dịu lên.

“ Ngươi, ngươi dám đánh lão nương ....”

( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ Hắc Vong +5% độ hảo cảm là 25%)

“Ta thấy ngươi nhìn bản công tử, tới không chớp mắt. Ta phải đánh cho tỉnh mộng lại.

“ Hừ “ ai nhìn ngươi không chớp mắt. Lão nương không nhìn, ngươi bớt tự luyến lại đi.

Uyển Nhi bị nói đúng tim đen, quả thật có chút thưởng thức vị nam chủ này.

Càng không ngờ hắn mắc bệnh tự luyến, còn búng tay lên trán lão nương, hắn chán sống rồi.

( Ting -- Độ hảo cảm của nam Hắc Vong +5% độ hảo cảm là 30% tiểu tỷ tỷ rất giỏi)

“ Này nha đầu, ngươi tên gì?

“ Vẫn là hài tử, không nên chạy ra ngoài này. Rất nguy hiểm.

Uyển Nhi vểnh tai lên nghe tên nam chủ này khinh thường mình. Hắn là xem thường lão nương thấp bé nhẹ cân sao? còn cái gì mà nha đầu. Lão nương đã mấy vạn tuổi rồi...

“ Ngươi gọi ai là nha đầu? lão nương đã mấy vạn tuổi. Ta là Uyển Nhi.

“ Hừ..... “

“ Mấy vạn tuổi? tiểu nha đầu, không nên lừa gạt người lớn.

Hắc Vong xoa cằm, hắn không tin lời Uyển Nhi nói. Vì nhìn sao cũng giống nhân tộc, không có một chút ma pháp nào phát ra.

“ Ngươi không tin? lão nương đã lớn rồi:“ Rứt lời Uyển Nhi lóe lên ý định chêu chọc vị nam chủ này.

Cô nhìn Hắc Vong thân cao 1m90,còn mình chỉ đứng tới hơn eo hắn. Quả thật bị xem là hài tử cũng không trách hắn được.

Uyển Nhi lôi kéo Hắc Phong lại chỗ ít người, cô nhìn xung quanh không có ai. Lúc này mới mở miệng lên.

“ Lão Nương đi chơi, bây giờ lão nương chứng minh cho người biết, lão nương đã lớn rồi.

Hắc Vong nhìn chằm chằm Uyển Nhi, hắn thắc mắc không biết tiểu cô nương này muốn chứng mình bằng cách nào nha.

“ Nha đầu, chứng mình thử cho bổn công tử xem...

______________________

________________________

Uyển Nhi cởi lớp y sa mỏng ra, chỉ còn lại cái yếm hồng. Miệng nhỏ câu lên cười cợt, thái độ không khác gì lưu manh.

“ Này, ngươi nhìn xem hai trái đào này đã rất lớn rồi. Ngươi sờ thử xem.

Uyển Nhi bất ngờ cầm tay Hắc Vong, Hơi dùng lực ấn ấn lên lớp yếm của mình. Thoáng chốc sắc mặt của Hắc Vong đỏ hồng, miệng lắp bắp.

“ Tiểu nha.... cô nương... tiểu cô nương! xin hãy tự trọng.

Hắc Vong nhắm chặt mắt, hai tay run run đổ mồ hôi. Hắn không ngờ chỉ định chêu chọc một chút, lại gặp phải đối tượng không có tiết tháo như thế này.

“ Hừ! ngươi nói xem, lão nương đã lớn hay chưa? : “ Uyển Nhi mặc lại y sa mỏng, hất cằm lên với Hắc Vong.

“ Lớn.. quả thật đã lớn:“ Hắc Vong vả mồ hôi lớn bé, lắp bắt thừa nhận.

“ Tiểu cô nương, nhà cô ở đâu? ta tên là Hắc Vong. Ta đưa cô nương về nhà.

Hắc Vong lấy lại tinh thần nhìn Uyển Nhi, tuy rằng cô nương này có chút tinh quái. Nhưng vẫn là nhân tộc, lại không có ma pháp, hắn liền sinh ra hảo cảm lẫn sót thương.

Nếu để mà cho Uyển Nhi biết suy nghĩ này của Hắc Vong, chắc chắn cô sẽ cười lớn mà hét to lên “ Hắn là sót thương nhầm đối tượng “

Uyển Nhi có chút hứng thú nhìn Hắc Vong, nam chủ này tăng hảo cảm thật sảng khoái. Dọc đường có hắn xem như tiêu dao, tiện thể xoát hảo cảm luôn. Một công đôi việc.

Cô suy tính một chút, xem mình nên đi đâu. Một hồi sau, cô quyết định trở về Rừng Bồng Lai thăm cha mẹ nguyên thân, đợi khi vị nam chủ thứ 5 xuất hiện sẽ tính tiếp.

“ Ta... ta ở vùng phụ cận, cánh rừng Bồng Lai. Ngươi thật sự muốn đưa ta về nhà?

Hắc Vong thất thần nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhi, bởi vì cô ăn bế khí đan nên hắn không hề mảy may nghi ngờ một chút nào.

( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ Hắc Vong +5% độ hảo cảm là 35% tiểu tỷ tỷ rất giỏi)

Uyển Nhi kinh ngạc, tên nam chủ này quá dễ dãi rồi.

“ Chậc~~ Từ Trường An tới phụ cận rừng Bồng Lai, phải mất 1 tháng ngày đường. Cô nương làm thế nào để về nhà?

“ Ta đi bộ không được sao? rốt cuộc ngươi có đưa ta về hay không? “

Uyển Nhi bất mãn lên tiếng, hắn đưa về hay không. Hỏi nhiều như vậy để làm gì?

Rứt lời cô xoay người rời đi khỏi ngõ vắng, còn không quên quay người lại túm cổ áo Hắc Phong lôi đi.

“ Ây... ây....cô nương.. đừng lôi kéo ta tự khắc đi được, người nhỏ bé mà khí lực thật không nhỏ.

“ Ai bảo ngươi không lên tiếng, ta đành phải lôi kéo ngươi: “ Uyển Nhi hừ lạnh, nếu nam chủ này là bánh bao. Cô sẽ ăn sạch hắn.

“ Được, Được là đo ta phản ứng chậm, vậy chúng ta đi thôi:“ Hắc Vong chỉnh lại cổ áo bị nhàu, vội vàng lên tiếng.

“ Đi thôi:“ Uyển Nhi gật đầu hưởng ứng, thong dong bước chân rời đi.

Hai người một cao một thấp đi thẳng tới hướng rừng Bồng Lai mà đến. Dọc đường Uyển Nhi ăn rất nhiều, miễn là thứ ăn được cô liền ăn.

Hắc Vong phải khiếp sợ với sức ăn này của Uyển Nhi. Tinh tệ mang theo bên người cũng dần cạn túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.