- --14---#Tiểu Đào Đào.
Lúc này Lôi Tích Hạ lẫn Nhạc An Tâm bước lên trước, đứng song song với Ly Y Tịch, Nhạc An Tâm lên tiếng.
“ Y Tịch, hay là thôi đi, bỏ qua cho cô nương ấy đi.
Ly Y Tịch trừng mắt với hai người bên cạnh, “ Thôi? Bỏ qua? không thể nào..
Ly Y Tịch cảm thấy Nhạc An Tâm là bị Uyển Nhi mê hoặc tâm trí, bỡi vì vậy cô ta nổi lên ý định muốn giết chét Uyển Nhi cho bằng được.
Lúc đầu chỉ muốn dùng thân thể máu lẫn linh lực để nghiên cứu dược, nhưng bây giờ Ly Y Tịch đã thay đổi. Cô ta muốn mạng của Uyển Nhi.
Ly Y Tịch lại vung roi lên có tẩm dược, quất xuống người Uyển Nhi. Lúc này Hắc Vong dơ tay lên túm chặt chiếc roi, may mắn hắn là Ma tộc. Vì vậy dược này không là gì đối với hắn.
Hắc Vong Không ngờ người cứu hắn, lại có tính tình ngang ngược tàn nhẫn như vậy.
Trong lòng hắn có chút không vui, hắn không biết Ly Y Tịch có khúc mắc gì,với vị cô nương yếu đuối dăngd sau lưng hắn.
Hắn vốn định tạ ơn cứu mạng của Ly Y tịch, nhưng lần này xem ra không được. Hắn lại quay đầu nhìn lại Uyển Nhi, thấy thần sắc cô trấn định.
Điều này càng chứng tỏ Hắc Vong tin tưởng, vị cô nương yếu đuối này không làm sai chuyện gì.
Hắc Vong tích tụ thành ánh sáng kim sắc, tích tắc roi đã đứt đoạn. Ly Y Tịch mất thăng bằng lảo đảo, lùi về sau mấy bước.
Nhạc An Tâm vội vàng đỡ lấy Ly Y Tịch, còn Lôi Tích Hạ xông lên tấn công Hắc Vong.
Trong 5 nam chủ người mạnh nhất là Long Hi Cảnh, tiếp đó đến Hắc Vong. Bởi vì vậy Lôi Tích Hạ lẫn Nhạc An Tâm không phải là đối thủ của hắn...
Hắc Vong xoay người ôm lấy Uyển Nhi, tránh khỏi đòn tấn công. Sau đó bàn tay tích tụ sức mạnh đánh tới.
Hắc Vong ra tay không hề lưu tình chút nào. Vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không ưa Lôi Tích Hạ.
Lôi Tích Hạ ăn một chưởng kia, thân hình hay xa mấy thước. Ngã xuống mặt đất nôn ra một ngụm máu.
Ly Y Tịch kinh ngạc nhìn Hắc Vong, càng không ngờ nam nhân này lại cường đại như vậy. Một chiêu đã hạ gục Lôi Tích Hạ.
Hắc Vong cất giọng thanh thúy lên.
“ Ta không biết các ngươi có thù oán gì với vị cô nương này, nhưng ta Hăc Vong từ hôm nay sẽ bạo hộ cô nương này.
Cả ba người đã nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Hắc Vong, nên im lặng không một ai nói gì.
Đến nỗi Ly Y Tịch đành cắn chặt răng, câm lặng không lên tiếng. Chỉ biết liếc mắt nhìn Hắc Vong và Uyển Nhi.
Uyển Nhi không thèm để ý ánh mắt kia, nếu mà trừng mắt chết người được. Thì cô đã chết mấy trăm lần rồi.
“ Hắc Vong, cảm ơn ngươi! ta thật đói “
Hắc Vong cúi đầu xuống, bàn tay to xoa lên đầu Uyển Nhi đầy ý cười. Biểu cảm không thèm để ý tới mấy người kia.
“ Được! ta dẫn cô nương tới chỗ khác ăn “
Mắt thấy hai người chuẩn bị đi, Ly Y Tịch căm tức nghiến răng nghiến lợi, âm thanh khó nghe phát ra sau lớp mặt nạ.
“ Uyển Nhi, ta mua ngươi với 500 tinh tệ, ngươi là vật sở hữu của ta. Ngươi còn muốn đi đâu?
Uyển Nhi nghe tới đây, cô quyết định không giả vờ cái gì nữa. quyết định vã lệch mặt nữ chủ, chưa kịp mở lời thì Nhạc Thất Thất đã lên tiếng.
“ Ngươi đừng có sử dụng cách hèn hạ này được không? Uyển Nhi tỷ đã trả lại cho ngươi, 500 tinh tệ.....
“ Tâm tư của ngươi thật tồi tệ, là ta có mắt như mù. Ca ca ta cũng bị mù mới kết bằng hữu loại người như ngươi.
“ Câm miệng!:“
Sắc mặt của Ly Y Tịch vặn vẹo sau lớp mặt nạ, cô ta cảm giác giống như mình bị phản bội, từ khi Uyển Nhi xuất hiện. Nam nhân bên cạnh không thèm nghe lời cô ta nữa.
Hắc Vong quan sát Uyển Nhi, sau đó lại nhìn Ly Y Tịch. Hắn nhìn thật lâu, không nhìn ra trên người Uyển Nhi có gì đáng giá mà bán?
Không lẽ đúng như lời Uyển Nhi nói, người cứu hắn có bệnh biến thái? xem trọng nhan sắc của vị cô nương này.
Uyển Nhi lạnh mặt bước từ phía sau lưng Hắc Vong ra, cất tiếng nói.
“ Đúng như Tiểu Thất nói, ta đa tạ cô nương cứu ta. Nhưng tinh tệ ta đã trả cho cô nương.
“ Bằng hữu của cô nương, ta đã cứu hắn khỏi bệnh. Ta còn cho cô nương máu của ta.
“ Bây giờ ta chỉ muốn trở về nhà gặp lại cha mẹ, vì cớ gì cô nương nổi tính tham lam mà đuổi cùng giết tiệt như vậy?
Ly Y Tịch lúc này mới quan sát kĩ, càng không ngờ thú nhân này còn có thể biến thân. Nhìn không khác gì nhân loại, có phải linh lực quá mạnh mẽ?
“ Cô nương, ta biết cô là công chúa thú nhân. Xin cô đừng hiểu lầm Y Tịch không có ác ý như vậy.
Nhạc An Tâm có chút bối rối, hắn thấy Ly Y Tịch quả thật có chút quá đáng. Mà Uyển Nhi lại nói đến đúng lí hợp tình.
Thời điểm này Hắc Vong mới giật mình, họ nói cô nương yếu đuối này là công chúa thú nhân? nhìn mãi không ra
Hồi sau hắn mới thấy rất thuyết phục.Vì người bình thường sẽ không đi tới vùng phụ cận của rừng Bồng Lai.
“ Y Tịch! bỏ qua cho cô nương này đi. Chúng ta không có lý do nào giữ người lại.
Ly Y Tịch nghe thấy Nhạc An Tâm 3 lần bảy lượt nói giúp cho thú nhân kia. Cô ta như ăn phải hỏa được, hét lên thành tiếng.
“ Không được, ta muốn tất cả trên người nàng ta. Bao gồm cả máu, da, lẫn thịt.
Nghe tới đây Nhạc An Tâm cau mày, hắn cảm giác mình chưa đủ hiểu con người này. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?