17---#Tiểu Đào Đào.
Xung quanh cây đều tản ra thành hai hàng, thác nước trước mặt liền rẽ thành đường đi.
Uyển Nhi chậm dãi quay đầu lại, đôi mắt híp híp nhìn Hắc Vong. Lúc này hắn hơi luyến tiếc lên tiếng.
“ Cô nương đã về lại Bồng Lai rồi, ta cũng nên rời đi.
“ Lần sau cô nương không nên ra ngoài, tránh cho ma pháp sư lại bắt đi một lần nữa.
Uyển Nhi tiến lại gần Hắc Vong, bàn tay bạch hổ hơi cào vào ống tay áo. Khẽ lên tiếng.
“ Hắc Vong, ngươi có muốn vào trong Bồng Lai tham quan không?
“ Ta mang ngươi đi gặp phụ hoàng, mẫu hậu còn cả các tỷ tỷ của ta nữa.
Hắc Vong không đành lòng cự tuyệt Uyển Nhi, sau khi nghĩ kĩ hắn gật đầu đồng ý.
“Không phải ngoại tộc không được tiến vào nơi cư trú của thú nhân sao? tao vào liệu có được hay không?
“ Ta là công chúa, ai dám chống đối? Vã lại ngươi là người cứu giúp ta
“Ta tin tưởng phụ hoàng và mẫu hậu sẽ rất hoang nghênh ngươi: “ Uyển Nhi tự tin nói, đầu hổ tinh xảo nâng cao lên.
Sau đó Uyển Nhi đem Hắc Vong đi vào, cây cối lẫn thác nước liền trở lại ban đầu. Trụ đá ngũ sắc khép kín lại.
Càng đi vào sâu bên trong, khung cảnh đẹp tới mê người. Quả thật nếu sống ở nơi này, nhất định là một nơi lí tưởng.
Đi đọc đường có rất nhiều loài thú khác nhau, đang nô đùa. Còn có người đang tất bật làm việc, khi họ nhìn thấy Uyển Nhi liền quỳ dạp xuống đất hô tô.
“ Cửu công chúa “
“ Cửu công chúa “
Uyển Nhi nhìn thấy được tia kinh diễm trong mắt Hắc Vong. Cô liền xoay người biến thành hình dáng ban đầu, từ trên xuống dưới đều màu trắng.
Chiếc đuôi bạch hổ vẫn lộ ra, trên mái tóc dài còn có đôi tai hổ rất dễ thương.
Cô không thích di chuyển trong bộ dạng thú nhân, biến thành hình dạng này di chuyển vẫn thoải mái nhất.
Lúc này có giọng nam nhân cung kinh vang lên, Uyển Nhi hơi nghiêng đầu nhìn qua. Đánh giá người nam nhân này.
Lục tìm từ trong kí ức nguyên chủ, cô được biết rằng nam nhân này là kị sỹ mà phụ hoàng cấp cho nguyên chủ.
“ Ngạo Chi “
Uyển Nhi kéo Hắc Vong tới bên cạnh nam nhân Ngạo Chi kia..
“ Cữu công chúa, nếu người không trở lại. Thì ta đã sớm xuất phát đi tìm người.
“ Vương Hoàng và Mẫu Hoàng rất lo lắng cho người.
Hắc Vong híp mắt sắc bén nhìn Ngạo Chi. Hắn cảm thấy khó chịu khi tên thú nhân này cố tỏ ra thân thiết với Uyển Nhi.
Hắn nhìn sang Uyển Nhi, thấy thái độ của cô đối với Ngạo Chi lạnh lùng xa cách thì hắn mới thở phào ra nhẹ nhõm.
“ Ta chỉ ra ngoài tham thú, không phải lúc này đã trở về rồi sao?
Ngạo Chi hơi thất vọng trước thái độ lạnh lùng của Uyển Nhi. Hắn cố gắng hỏi thăm tình hình thời gian qua của Uyển Nhi.
Sau đó hắn lại liếc nhìn nam nhân phi phàm bên cạnh, nhịn không được mở miệng hỏi.
“ Cửu công chúa, hắn là ai? hắn là ngoại tộc.
Uyển Nhi gật đầu, còn không quên túm lấy tay Hắc Vong: “ Hắn là Hắc Vong, đã ra tay cứu ta.
“ Hắn là thủ lĩnh Ma tộc. “
Lúc này Ngạo Chi mới hơi thả lõng, hai tay chắp lại hướng Hắc Vong: “ Đa tạ thủ lĩnh Ma tộc, đã ra tay cứu giúp cửu công chúa.
Hắc Vong xua tay:“ Không cần cảm tạ! chỉ là chuyện nhỏ. Tiện tay nên giúp thôi.
Đợi cho Hắc Vong nói xong, Ngạo Chi đã lên tiếng ngăn cản lại ý định kia của Uyển Nhi.
“ Thật xin lỗi, rừng Bồng Lai không cho phép ngoại tọc bước vào. Hãy để ta đưa ngài ra khỏi rừng Bồng Lai?
Trong lòng Hắc Phong không vui, lại nghĩ đối phương cùng tộc với Uyển Nhi vẫn là nhịn xuống.
Hắc Vong suy nghĩ Ngạo Chi, nói cũng là sự thật. Tộc quy địnhnhư thế, hắn vẫn nên rời đi thì tốt hơn.
Hắc Vong cúi đầu xuống, lên tiếng:“ Ta cũng nên trở về, cô nương...
“ Lão nương không cho phép! Hắc Vong ngươi cứu ta thì người được phép ở đây.
“ Nếu không ta lại tiếp tục theo ngươi ra ngoài chu du.
Uyển Nhi kiên định nói, còn không thèm liếc mắt nhìn biểu cảm của Hắc Vong lẫn Ngạo Chi mỗi người một khác.
Ngạo Chi lúc này rất khó chịu, hắn lần đầu tiên thấy cửu công chúa vì tên ma tộc này mà trái lại quy định ban ra.
Mặc dù hắn là kị sỹ bảo hộ cửu công chúa. Nhưng cũng là ửng cử sáng giá nhất đểu kết duyên cùng cửu công chúa.
Uyển Nhi lại tiếp tục nói: “ Hắc Vong cứu ta, hắn ở lại ít lâu cũng không sao?
“ Ta nói có đúng không Ngạo Chi?
Ngạo Chi rũ xuống mí mắt, che dấu sự cô đơn của chính mình nơi đáy mắt:
“ Cửu công chúa nói đúng, thì là đúng”
Rứt lời Uyên Nhi kéo Hắc Vong tiến về phía trước, mọi người trông thấy Uyển Nhi đều lần lượt quỳ lạy vấn an.
Còn chưa đi tới cung điện, lúc này 7 8 con hổ đủ màu sắc lao tới vồ lấy Uyển Nhi. Còn cất tiếng trách mắng.
“NHa đầu này lá gan không nhỏ, dám đi ra khỏi Bồng Lai chơi. Tới giờ mới vác mặt trở lại.
Uyển Nhi hơi giật mình, sau đó dùng chân đá bay 8 con hổ kia. Đứng dậy phũi phũi lại y sa, lãnh đạm lên tiếng.
“ Ngũ tỷ, thất tỷ, nhị tỷ “
“ Các tỷ tỷ, không thể nhẹ nhàng được sao? thật thô lỗ, không phải ta đã trở về rồi sao?
“.....”
Lúc này mấy vị tỷ tỷ bị Uyển Nhi đá bay, lúc này họ không biết là ai mới cần ra tay nhẹ nhàng đó.