[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 296: Chương 296: Võng Du :công Lược Người Yêu Của Anh Trai 13




Uyển Nhi ngủ ngon lành, cô không biết rằng Phùng Mặc đang di chuyển tới Hứa Gia, với vận tốc kinh người.

Hắn không phục, hắn và Hứa Thiên Kỳ đã sinh ra hảo cảm mấy tháng trời. Ban đầu Hứa Thiên Kỳ, còn không có thích Uyển Nhi.

Bây Giờ Hứa Thiên Kỳ lại thay đổi 180°, giống như thể hai người khác nhau. Phùng Mặc quyết định trở lại Hứa Gia, hỏi cho ra lẽ.

Khi tới Hứa Gia, hắn vẫn tự nhiên xông vào. Người hầu cũng nghĩ, đây là bạn của Hứa Thiên Kỳ nên không ngăn cản. Rất may Hứa Gia Gia đã lên lầu nghĩ ngơi, không biết Phùng Mặc lại đến.

“ Hứa Thiên Kỳ, ta không tin những gì người nói:“ Phùng Mặc vừa thấy Hứa Thiên Kỳ, đã vội vàng mở miệng.

Hứa Thiên Kỳ đang chơi game, cũng dừng động tác lại. Nâng mắt nhìn Phùng Mặc, sau đó lên tiếng với bà Vương.

“ Từ nay về sau, không cho phép người này tiến vào Hứa Gia. Dì Vương tiễn vị này ra khỏi Hứa Gia giúp tôi.

Nói xong Hứa Thiên Kỳ tiếp tục chơi game, hắn thật sự chán ghét Phùng Mặc. Càng không muốn nói chuyện với con người này.

Phùng Mặc vẫn mặt dày không đi, hắn bước tới gần Hứa Thiên Kỳ. Bàn tay đè lên laptops. Gân xanh ở cổ nổi lên, bắt đầu gằn từng tiếng.

“ Ngươi vì Uyển Nhi mà tuyệt tình với ta như vậy sao? Thời gian mấy tháng, ta và ngươi còn sinh ra hảo cảm.

“ Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Đáng lẽ ngươi là người hiểu rõ ta nhất mà.

Hứa Thiên Kỳ nhăn mày, môi nhếch lên nụ cười châm chọc.

“ Lúc trước là ta chưa tìm hiểu rõ ngươi, nhưng hôm qua và hôm nay. Ta đã hiểu con người ngươi ra sao rồi.

Nói xong trong đầu hắn lại nhớ đến, vừa rồi ông nội giáo huấn.

“ Hai nam nhân mà lấy nhau, chắc chắn là muốn chọc cho lão già này tức chết. Ta không bao giờ tiếp nhận cháu ta, cùng nam nhân khác kết hôn, ta mà không tức chết. Thì cũng tự sát chết.

“ Con người ta như thế nào? Ngươi nói vậy là có ý gì?: “ Phùng Mặc liếc mắt, hỏi lại Hứa Thiên Kỳ.

“ Phùng Mặc, mời ngươi về cho. Từ nay đừng tới làm phiền ta nữa.

Hứa Thiên Kỳ hướng Phùng Mặc, đuổi thẳng không một chút do dự nào. Đôi mắt lạnh lùng, âm thanh nhàn nhạt như nói với người xa lạ không quen biết nhau.

Rứt lời hắn ôm laptops vào trong nhà, bà Vương và mấy người làm vườn kéo tay Phùng Mặc lôi đi. Mặc kệ hắn có la hét cỡ nào đi nữa.

“ Vị này mời rời đi, thiếu gia chúng tôi không chào đòn ngài.:“ Bà Vương vừa nói, còn không quên lôi kéo Phùng Mặc.

Lúc này Phùng Mặc cảm thấy chính mình bị sĩ nhục. Hắn là con người luôn cao ngạo, hắn mím chặt môi. Nén cho nước mắt tuôn rơi.

Không có Hứa Thiên Kỳ hắn vẫn sẽ sống tốt, hắn không cần thiết phải tự làm khổ bản thân mình.

Phùng Mặc suy nghĩ xong, hít vào một hơi. Đẩy bà Vương và mấy người khác ra, chỉnh chu lại quần áo. Thẳng Lưng cao ngạo, xoay người rời khỏi Hứa Gia.

__________________________

Truyện chỉ được đăng trên app “ Medoctruyenchu. Net “

- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB “ My Phạm ( Tiểu Đào Đào)

______________________

Về tới Phùng Gia, tuy rằng hắn không có được Hứa Thiên Kỳ. Nhưng lúc này hắn hận Uyển Nhi, người em gái này luôn tranh đoạt đồ với hắn.

Tới bây giờ người thích hắn,lại thay đổi thái độ quay ra thích người em gái này. Phùng Mặc đẩy cửa phòng của Uyển Nhi, hắn nhẹ nhàng bước vào bên trong.

Phùng Mặc nhìn Uyển Nhi đang ngủ, với ánh mắt đầy sát khí. Hắn tới gần cô hơn, trong đầu không ngừng hiện lên ác ý.

“ Đã không sống được bao lâu nữa, thì nên chết đi. Chết rồi thì không tranh đoạt với hắn thứ gì nữa..

“ Chết đi “

“ Chết đi “ Mau chết đi....

Nghĩ như vậy, Phùng Mặc lấy chăn kéo qua đầu Uyển Nhi, không cho cô giẫy giụa. Chỉ cần người em gái này, hít không đủ không khí. Bệnh suyễn và tim đồng thời tái phát sẽ chết..

Uyển Nhi đang ngủ, cảm thấy mình hít thở không thông. Đầu choáng váng, nơi trái tim co thắt kịch liệt. Tứ chi vô lực không thể đạp chăn ra.

“ Mẹ nó! lão nương ghét cái thân thể tàn nát này. Lão nương sắp bị tên anh trai ma quỷ này che chết rồi phải không?

[...] Tiểu tỷ tỷ yên tâm, còn 10% sinh mệnh. Tiểu tỷ tỷ cố nhịn một chút, không thì giả chết đi.

Uyển Nhi sinh khí, đành phải giả chết. trong trạng thái trái tim đau co thắt, đau đớn kịch liệt. Tên này mà không đi, cô chắc chắn chết thật.

Phùng Mặc nhìn người trong chăn, không còn hô hấp. Cũng không giãy giụa, hắn không yên tâm. Nên nhìn một lúc, thấy em gái thật sự chết thì hắn mới xoay người đi ra ngoài.

Uyển Nhi sắp nhịn không nổi nữa rồi.Cô không sợ chết, mà chính cô sợ phải xuyên tới thế giới trừng phạt, chắc chắn nơi đó rất khốc liệt.

May mắn Phùng Mặc vừa rời khỏi. Thì bà Phùng có dự cảm không lành, vội vàng chạy tới phòng của con gái bảo bối.

Bà không ngờ, vừa lên liền thấy Phùng Mặc bước ra từ phòng Uyển Nhi, còn con gái bà bị chăn che kín mít. Lồng ngực không còn nhịp thở.

“ Aaaaaaa! Tiểu Nhi con làm sao vậy, mau thở, mau thở ra....:“ Bà Phùng hét lên, vội vàng ôm chặt lấy người Uyển Nhi mà lay lay.

Lúc này Phùng Mặc nghe tiếng hét của mẹ mình, hắn giật mình không ít. Nhưng lại nghĩ mẹ mình không thấy hắn làm.

Vài giây sau Phùng Mặc trấn định lại. Bước vào phòng Uyển Nhi, vẻ mặt như hắn không hay biết chuyện gì.

Sắc mặt Uyển Nhi bây giờ đã tái xanh. Hơi thở yết ớt như không. Bà vội vàng gọi người hầu lên, ôm Uyển Nhi tới bệnh viện.

Phùng Mặc nhìn gương mặt xanh ngắt của Uyển Nhi, hắn liền bị dọa cho sợ. Đúng là hắn sắp thành công giết chết em gái ruột mình rồi.

Ông bà Phùng sợ hãi đưa Uyển Nhi đi cấp cứu. Phùng Mặc kinh sợ, liền lái xe đi đâu không biết.

Lúc này ông bà Phung rất lo lắng, bốn mắt không ngừng nhìn vào phòng cấp cứu.

“ Tiểu Nhi bị làm sao vậy, hai hôm nay mọi chuyện đều đang vui vẻ mà. Sao. bây giờ lại phát bệnh?

Ông Phùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Lúc này Bà Phùng mới chợt nhớ ra, lập tức trả lời.

“ Tôi lên lầu, liền thấy Mặc Nhi từ phòng Tiểu Nhi ra. Khi tôi vào đã thấy cả người Tiểu Nhi bị chùm kín chăn....

Bà vừa nói xong, sắc mặt lại khó coi hơn. Toàn thân run rẫy. Dường như hai ông bà đã lờ mờ hiểu ra chuyện kinh khủng gì đang diễn ra rồi.

Lúc này chỉ mong Tiểu Nhi không có mệnh hệ gì. Nếu không Phùng Mặc và Uyển Nhi, hai người đều là con. Chỗ nào cũng là thịt do chính mình sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.