Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 142: Chương 142: Bút Ký Zombie (12)




Cuối cùng, trận chiến giữa các nữ sinh kết thúc khi Ninh Nhạc đưa đồ ăn cho Trần Duy.

Tất nhiên, Ninh Nhạc đã đạt được cảm tình tốt từ phía Trần Duy, sau đó luôn ở cùng một chỗ với Ninh Nhạc.

Từ viện âm nhạc đến viện y học đường đi ngắn ngủi chỉ hơn mười phút, thế mà bọn họ đi hết hai tiếng đồng hồ.

“Chính là chỗ đó.”

Nam sinh mái bằng hưng phấn chỉ vào văn phòng cách đó không xa. Đi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến rồi.

Phàn đội trưởng nháy mắt với Triệu đội trưởng, Triệu đội trưởng gật đầu từ phía bên cạnh mò mẫm qua trước.

Xung quanh rất yên tĩnh, không có dấu vết zombie hoạt động.

Triệu đội trưởng kiểm tra bên ngoài văn phòng, xác định an toàn ngoắc ngoắc tay với bọn họ.

Hắn và Phàn đội trưởng lập tức đưa mọi người qua đó.

Trong văn phòng vết máu loang lổ, sách vở và giấy rớt đầy đất. Giá sách bị người đẩy nghiêng mơ hồ có thể thấy cánh cửa kim loại phía sau.

Cánh cửa này là cố ý chừa lại cho học sinh viện y học, thuận tiện vào phòng nghiên cứu.

“Chính là trong này.”

Nam sinh mái bằng có lẽ là kích động bước mấy bước về phía sau giá sách. Phàn đội trưởng kéo nam sinh lại theo bản năng, nhưng lại không giữ chặt.

“Grào!”

Nam sinh mái bằng bị zombie từ phía sau giá sách đột nhiên xông ra, đánh gục cắn một cái vào cổ.

Triệu đội trưởng và đồng đội nhanh chóng khống chế zombie, kéo nam sinh ra nhưng vẫn muộn mất rồi.

Nam sinh kia đã tắt thở.

Triệu đội trưởng quay sang lắc đầu với Phàn đội trưởng.

Trần Duy ôm chặt cánh tay Ninh Nhạc, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Hai nam sinh khác đi cùng với bọn họ, sắc mặt cũng tái nhợt nhìn chằm chằm nam sinh mái bằng.

Bọn họ nhiều người như thế mà lúc này chỉ còn lại có ba người.

Để phòng ngừa nam sinh mái bằng bị zombie hóa, Triệu đội trưởng chỉ có thể vặn gãy cổ hắn.

Tuy rằng, người đã chết nhưng Trần Duy vẫn kìm nén khóc nấc. Cô ta gắt gao che miệng, âm thanh ấy càng khiến người ta khắc khoải.

“Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được đi trước chúng tôi, biết chưa?”

Phàn đội trưởng cảnh cáo ba học sinh còn lại.

Cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn Minh Thù dường như muốn nói với cô rằng đừng chạy lung tung.

“Yên tâm, tôi sẽ không đi ở phía trước.”

Minh Thù cười híp mắt.

Tuy rằng, Phàn đội trưởng thấy nụ cười của cô vào lúc này có chút không thích hợp, nhưng mình cũng không có quyền nói gì chỉ có thể dời mắt làm bộ không thấy.

Hiện tại, toàn đội chỉ còn lại hắn và Triệu đội trưởng, một chiến hữu của Triệu đội trưởng, Ninh Nhạc, Minh Thù, cùng ba học sinh kia.

“Đây là cửa mật mã, hình như có kết nối điện...”

Trước tiên, Triệu đội trưởng kiểm tra cửa phía sau giá sách:

“Phòng thí nghiệm ngầm có thể có máy phát điện có lẽ có người sống sót.”

“Các cậu ai biết mật mã không?”

Phàn đội trưởng hỏi ba học sinh kia.

Ba người đều lắc đầu, bọn họ không phải học sinh của viện này.

Nếu như không phải nam sinh mái bằng nói, bọn họ cũng không biết nơi này có cửa thậm chí còn không biết có phòng nghiên cứu ngầm gì đó.

“Để tôi thử xem.”

Chiến hữu của Triệu đội trưởng tiến lên: “Nhưng chưa chắc sẽ mở được.”

“Cố gắng hết sức là được.”

Triệu đội trưởng vỗ vỗ vai hắn.

“Ừ.”

Khóa mật mã đâu dễ mở như thế, hơn nữa lại không có dụng cụ chuyên biệt lại thêm niềm hi vọng của mọi người ở đây đều đặt cả lên hắn, nên chiến hữu này khi mở khóa cũng có chút hồi hộp, cố gắng mãi cũng không mở được cửa.

“Không sao đâu, cứ từ từ cũng được. Mọi người chú ý cảnh giác xung quanh một chút.”

Phàn đội trưởng nhận ra hắn hồi hộp nên bảo mọi người tản ra.

Ninh Nhạc xoay đầu, chỉ thấy Minh Thù đang ngồi trên một chiếc bàn làm việc rất lộn xộn, trước mặt đặt một văn kiện.

Tầm nhìn của Minh Thù vừa như đang nhìn vào văn kiện, lại vừa như không có chút không rõ.

Minh Thù ăn xong đồ ăn vặt, từ trên bàn làm việc nhảy xuống đi về phía còn lại.

Ninh Nhạc do dự một chút đi đến bàn làm việc. Bản văn kiện được mở ra đặt trên bàn, hình như có liên quan đến phòng nghiên cứu ngầm.

Ninh Nhạc cầm văn kiện lên lật lật xem xét, đi tới phía Phàn đội trưởng rồi chỉ vào ký hiệu đỏ ở giữa văn kiện:

“Đây liệu có phải là mật mã không nhỉ?”

Ký hiệu màu đỏ này rõ ràng không phải do chủ nhân của văn kiện viết lên, lại càng giống như là ai đó trong lúc hoảng loạn đã dùng máu viết lên.

Có tám chữ số, mà mật mã của cánh cửa này cũng có tám số.

Phàn đội trưởng nhìn lướt qua văn kiện, nói: “Thử xem thế nào.”

Nhập từng số từng số vào.

“Cạch...”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Khóa mật mã mở.

“Thật tốt quá, may mà có Ninh Nhạc.”

Triệu đội trưởng vui mừng, vỗ vai Ninh Nhạc.

Ninh Nhạc vốn định giải thích, cô thấy Minh Thù xem tập tài liệu này nên mới phát hiện ra.

Nhưng cô ta liếc thấy Minh Thù không chú ý tới bên này nên cuối cùng cũng không giải thích.

“Tôi vào trước, Phàn đội trưởng phòng thủ phía sau.”

Triệu đội trưởng chuẩn bị xong vũ khí, giật cửa kim loại tiến vào đường hầm.

...

Trong đường hầm có ánh sáng, tuy không sắng lắm nhưng cũng đủ để cho bọn họ nhìn thấy.

Mặt đất cũng không sạch sẽ chỗ nào cũng loang lổ vết máu, còn có cả vết tích kéo lê. Rõ ràng nơi này đã bị thất thủ.

Trong lòng Phàn đội trưởng đã xác định, có lẽ mục tiêu cuối cùng hắn muốn tìm đã chết.

Phòng nghiên cứu ngầm rất lớn chia thành vài khu. Nhưng điều kỳ lạ là bọn họ đã đi lâu như thế, nhưng không hề thấy zombie.

Đương nhiên, cũng không thấy người sống.

“Lạnh quá...”

Trần Duy ôm cánh tay, dưới chân chẳng biết đạp phải cái gì, thân thể có chút lảo đảo nhào vào vách tường bên cạnh.

“Răng rắc...”

Mặt kim loại phía sau đột nhiên tách ra, tiếng zombie rống giận ở bên trong truyền ra.

Mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Lúc này, Minh Thù đang đứng bên kia miếng kim loại, zombie từ lỗ hổng điên cuồng nhào ra dữ tợn đánh về phía Minh Thù.

Minh Thù đá văng một con zombie thiếu nửa bên mặt, dễ dàng lấy bình chữa cháy vung vẩy về phía mấy con zombie.

Đường hầm nhỏ hẹp chớp mắt chật kín zombie. Phàn đội trưởng muốn quay lại giúp Minh Thù, lại bị Trần Duy hét lên một tiếng cắt ngang. Sau đó, đám zombie càng nhào tới ngăn cản bọn họ.

Minh Thù mở bình chữa cháy phun về phía zombie, nhân cơ hội đi ra từ trong đám zombie hoàn hảo không tổn thương gì tiến đến trước mặt Trần Duy.

Cô túm lấy ba lô dẫn đầu chạy về phía trước. Phía trước đường có một cánh cửa, bằng thép tinh chế bị khóa vật dụng thông thường căn bản là không mở được.

Zombie phía sau điên cuồng đuổi theo.

“A, chết tiệt!”

Triệu đội trưởng đá một cước vào cửa.

Tiếng báo động đột nhiên vang lên, làm Triệu đội trưởng sợ đến suýt chút nữa không thu được chân lại. Đám zombie này cũng bị âm thanh đó hấp dẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Sau đó, lại điên cuồng nhào lên.

Hai mươi mét...

Minh Thù xoay người thừa dịp tìm kiếm công cụ nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt không hề gợn sóng.

Chủ nhân đôi mắt giấu nửa người sau một đống thùng hàng, mặc áo blouse bác sĩ hai tay cắm trong túi.

Hắn chậm rãi vươn tay ấn vào tường bên.

“Loảng xoảng...”

Cửa sắt ở trên trời rơi xuống vừa lúc làm bọn họ và zombie cách xa nhau. Zombie nhào vào cửa sắt, vươn móng vuốt không ngừng cào cố gắng bắt bọn họ lại.

“Phù...”

Mấy học sinh thở phào may mắn.

Ninh Nhạc và đám người Phàn đội trưởng cũng cảnh giác xoay người nhìn về phía sau.

Là một thanh niên tóc không dài, cao khoảng một mét tám bảy, mặt lạnh lùng, không biết là học sinh hay nhân viên phòng thí nghiệm.

Phàn đội trưởng thử hỏi: “Xin chào, cậu là người sống sót ở phòng thí nghiệm?”

Nam sinh chậm rãi đến gần mắt không chớp nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng lại chầm chậm nhìn về phía Minh Thù.

Nếu như anh ta cũng xanh xanh, xám xám giống như lũ zombie kia, thì mọi người đều sẽ nghĩ chàng trai trước mặt này đích thực là một zombie rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.