Yêu cầu của Hứa Sóc có chút vô lý, nhưng cuối cùng Phàn đội trưởng và Triệu đội trưởng cũng đồng ý.
Phàn đội rưởng là vì muốn mang Hứa Sóc đi, còn Triệu đội trưởng thì là vì cần mấy tư liệu trong phòng thí nghiệm.
Thế nhưng, cần năm người mà tính cả Ninh Nhạc và chiến hữu kia của Triệu đội trưởng thì cũng mới chỉ có bốn người. Ba học sinh kia, không cần xét đến.
Cho nên không đủ số người.
“Tôi không đi, đừng nhìn tôi.” Minh Thù chối bỏ.
Phàn đội trưởng cũng không hy vọng Minh Thù đồng ý, nên ngay từ đầu đã không tính cô.
Cô không gây ra chuyện là hắn đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Hứa Sóc liếc mắt nhìn cô, hừ một tiếng.
Minh Thù: “...”
Đồ thần kinh.
Hiện tại, không tìm đủ năm người, bọn họ chỉ có thể đi bốn người. Bọn họ bàn bạc với Hứa Sóc, xem có thể đi bốn người hay không. Hứa Sóc suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Hứa Sóc còn chưa đến mức táng tận lương tâm, cung cấp vũ khí cho bọn họ, nghe nói là do mấy nhóm người lúc trước đến “bắt” hắn để lại.
Có vũ khí, khiến cho đám người Ninh Nhạc yên tâm hơn rất nhiều. Những zombie này đều đang bị giam giữ, chỉ cần phối hợp tốt, tiêu diệt bọn chúng không phải là vấn đề.
Đợi mấy người kia đi rồi, Quý Nam đứng trước máy giám sát, nhìn mấy phòng thí nghiệm đầy zombie, trong mắt ẩn chứa lửa giận:
“Cậu đã cố ý đặt zombie ở mấy phòng thí nghiệm này?”
Sao lại khéo thế chứ, tư liệu Triệu đội trưởng muốn đều nằm trong mấy phòng thí nghiệm này?
Hứa Sóc ngáp miệng, lười biếng nói: “Lúc đó, cậu cũng đồng ý rồi, giờ còn tức giận gì với tôi chứ.”
Hứa Sóc có thể tùy tiện ra vào phòng nghiên cứu, nhưng Quý Nam thì không. Có một vài phòng thí nghiệm hắn không vào được, cũng không biết bên trong đang nghiên cứu cái gì, chứa cái gì.
Nhưng rõ ràng Hứa Sóc...
Hắn biết trong phòng thí nghiệm nào chứa thứ quan trọng, lúc ấy hắn đã tính toán hết rồi.
Trong lòng Quý Nam nổi lên một luồng khí lạnh, không biết nên kinh ngạc năng lực của hắn hay là nên sợ hãi nữa.
“Cậu là đồ điên.”
Quý Nam nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người rời phòng thí nghiệm.
Trần Duy và hai nam sinh khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Nam đi bọn họ không muốn ở chung với Hứa Sóc, nên cũng đuổi theo ra ngoài.
“Ôi, chúng bạn xa lánh kìa.”
“Cô cũng không khác gì đâu.” Hứa Sóc phản bác.
Hai người liếc nhau, giống như trong mắt hai người đều lóe lên ánh lửa, khuấy thành vòng trên không trung sau đó nhanh chóng tách rời lui về phòng thủ.
Đương nhiên, Minh Thù không có gì phải sợ, cô cảm thấy Hứa Sóc hơi kỳ quái. Cô không thấy Hứa Sóc có ý thù địch với mình, nhưng Hài Hòa Hiệu lại đưa ra nhiệm vụ.
Rõ ràng so với Hứa Sóc, Trần Duy thích hợp hơn.
Kỳ lạ thật!
Nhất định là có quỷ mà.
Hai người đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, chẳng nói gì.
...
Từng tầng mây trôi lững lờ trên thành phố u ám này, bất cứ nơi nào cũng có thể thấy vết máu, trên mặt đất ngổn ngang các phương tiện giao thông cùng đủ các loại túi nhựa.
Yên tĩnh như chết.
Không người sống sót.
Không có hy vọng.
Đây là mạt thế.
Minh Thù đi phía sau cùng. Tối hôm qua, đám người Ninh Nhạc đã thành công giết chết zombie mà Hứa Sóc yêu cầu.
Sáng hôm nay, bọn họ liền rời khỏi phòng thí nghiệm đi khỏi trường học này.
Đi qua viện y học, đến viện âm nhạc còn hai viện nữa đến nơi bọn họ từng đi vào. Phàn đội trưởng bảo tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần, tránh bị zombie tập kích bất ngờ.
Hứa Sóc có hơi thờ ơ. Gặp zombie hắn cũng chỉ đứng nhìn, mặc dù trong tay có súng hắn cũng lười nổ súng.
Đến buổi chiều, bọn họ mới ra khỏi đại học Đằng Giang.
Trịnh Diệp ở trong xe chờ rất nôn nóng. Ban đêm, hắn chỉ chợp mắt một chút, sợ rằng khi đội trưởng mình đi ra hắn lại không nhìn thấy.
Lúc này, thấy người trở về, hắn vui mừng đập đập cửa sổ.
Dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Phàn đội trưởng, Minh Thù mở cửa xe kéo Trịnh Diệp ra ngoài, lên xe đóng cửa.
“Phàn đội trưởng, chúng ta từ biệt ở đây.” Minh Thù hạ cửa xe xuống, vẫy tay cười.
“A? Diệp Miểu tiểu thư, chúng tôi phải phải phải... Đưa cô quay về mà.”
Trịnh Diệp lắp ba lắp bắp nói.
“Không cần, tự tôi đi, các người cũng không bị xem là làm trái mệnh lệnh.”
Dù sao, cuối cùng Ninh Nhạc cũng muốn tới thủ đô, cô tới đó chờ là được rồi.
Vai chính phải trải qua muôn vàn nguy hiểm, trẫm không tham dự nữa vậy.
Phàn đội trưởng còn muốn nói gì đó nhưng Minh Thù đã đóng cửa sổ, nổ máy.
Ngay trong nháy mắt khi xe cô chuẩn bị đi, Hứa Sóc mở cửa xe nhảy lên.
Mà Minh Thù chẳng có thời gian phanh lại, vì phía sau có zombie tới.
Minh Thù liếc Hứa Sóc: “Tính toán giỏi đấy.”
Vừa nãy không nhìn thấy hắn, chắc là hắn đã dụ zombie đến.
“Quá khen.”
Hứa Sóc hất toàn bộ đồ ăn vặt sang một bên: “Đi với bọn họ, chẳng thà tôi tình nguyện đi cùng cô.”
Ngay từ đầu, hắn đã không có ý định đi theo những người đó.
“Vẫn muốn tìm cơ hội giết tôi sao?”
Hứa Sóc kiêu ngạo hừ một tiếng: “Bọn họ quá ngu ngốc, không xứng đi cùng với một thiên tài như tôi.”
Thiên tài?
Tên ngốc mới đúng.
Minh Thù sau khi cắt đuôi zombie, liền dừng lại ở một khu phố thương mại:
“Xuống xe.”
Hứa Sóc mờ mịt nhìn về phía Minh Thù, vươn ngón tay thon dài chỉ mình.
“Trên xe còn người thứ ba sao?” Minh Thù cười hỏi.
Hứa Sóc lập tức ôm chặt dây an toàn: “Cô biết có bao nhiêu người muốn tôi không? Có biết tôi trị giá bao nhiêu tiền không hả?”
“Với tình hình hiện nay, cậu nghĩ tiền còn dùng được sao?”
Bây giờ, tiền là thứ không đáng giá nhất.
Hứa Sóc đổi giọng: “Thế cô có biết, tôi trị giá bằng bao nhiêu vật tư không?”
Minh Thù: “...”
Có vẻ hơi khó đạt được giá trị thù hận này đây.
Mẹ kiếp, hắn không làm theo kịch bản mà!
Minh Thù có chút dao động, vật tư, vật tư.
Cuối cùng? Minh Thù vẫn quyết định đuổi Hứa Sóc xuống, mặc dù Hứa Sóc đã rất mất mặt ôm lấy cửa xe, cố làm tăng thêm giá trị của bản thân nhưng Minh Thù cũng không động lòng.
Tên Hứa Sóc này không có ý tốt.
Phải ném hắn xuống.
“Buông tay!”
Minh Thù kéo Hứa Sóc, Hứa Sóc gắt gao ôm cửa xe.
“Cô vất một người đàn ông đẹp trai như tôi trên đường cái, mà lương tâm không thấy cắn rứt à?”
Hứa Sóc ầm ĩ.
Nếu như không phải lúc trước đã biết bộ mặt không từ thủ đoạn của hắn, không chừng giờ cô đã bị hắn lừa.
“Không đâu.”
Minh Thù cong môi tươi cười.
“Tôi thực sự rất đáng giá đấy.”
Hứa Sóc nỗ lực nhấn mạnh giá trị bản thân.
Minh Thù không dao động, khom lưng từ trên xe lấy ra một con dao, nhanh chóng đâm trên tay Hứa Sóc.
Ban đầu Hứa Sóc không buông.
Hắn muốn đánh cược một phen.
“Crắc... “
Dao nhỏ đâm lên cửa xe, Hứa Sóc chật vật ngã xuống, hơi đờ đẫn nhìn con dao.
Một lát sau, hắn phì phò đứng lên: “Cô đâm thật sao?”
Khỉ thật, cô gái này thật đáng sợ mà.
Minh Thù rút dao nhỏ ném vào trong xe, mỉm cười:
“Bằng không cậu nghĩ là tôi giỡn chắc?”
Minh Thù ngồi vào xe, Hứa Sóc đứng tại chỗ nhìn Minh Thù lái xe rời đi.
Minh Thù từ kính chiếu hậu nhìn Hứa Sóc.
Nam sinh nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười vừa ngây thơ lại vừa quái dị, nhàn nhã vẫy vẫy tay với cô.
Minh Thù: “...”
Mẹ ơi!
Tên ngốc này, muốn hù chết trẫm, rồi kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
“Két...”
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại.
Hứa Sóc nghi ngờ, chẳng lẽ là đã nghĩ thông suốt muốn cho hắn theo sao?
Minh Thù xuống xe, xông tới đánh Hứa Sóc một trận.
Hứa Sóc: “...”
Đây là cái kiểu gì vậy?
Không hợp ý một cái là động tay động chân!
“Cô... Cô...”
Hứa Sóc chỉ Minh Thù suýt chút nữa buông lời thô tục.
Minh Thù cười cười: “Bảo trọng nha ngài vật tư quan trọng.”
Minh Thù nghênh ngang rời đi, để lại một Hứa Sóc bất lực.
Hứa Sóc: “...”
Cô quay lại đây!
Có bản lĩnh thì quay lại cho tôi!
Tôi đấu với cô!