Minh Thù ôm bánh quy dựa sát tay lái, nhìn phía trước mọi người đang đánh nhau vì một đứa con gái.
Chợt nghe Hứa Sóc nói một câu như vậy, cô chẹp chẹp miệng: “Tôi cũng không phải đàn ông.”
“Đừng giả vờ nghe không hiểu.”
Hứa Sóc trừng mắt với cô: “Sáu năm trước chúng ta nên kết hôn rồi, nếu như không phải cô đào hôn, hiện tại con cũng đã có thể chạy đầy đất.”
“Đáng tiếc tôi đào hôn.”
Cô còn đắc ý vậy sao? Đắc ý cái gì mà đắc ý.
Hứa Sóc bắt đầu giảng đạo: “Thân là người may mắn sống sót, chúng ta vừa khéo có tài nguyên, nên cống hiến cho nhân loại mới phải, cô cảm thấy thế nào?”
“Không cảm thấy gì cả.”
Trẫm rất bận. Ai muốn sinh con với ngươi chứ?
“Cô không cảm thấy chúng ta sinh con sẽ rất thông minh sao? Sau đó nói không chừng là chúa tể của thời đại mới thì sao?”
“Chính là ngu xuẩn giống anh.”
Lão tử đã hy sinh đến nước này mà cô vẫn luôn ghét bỏ ta. Ta vẫn nên tìm thanh đao giết cô mới được.
Cho dù Hứa Sóc nói như thế nào, Minh Thù đều kiên trì từ chối.
...
Minh Thù không dừng lại mà vẫn lái xe đi khắp thế giới, nơi nào có đồ ăn liền đến nơi đó.
Toàn bộ thế giới tuy rằng vẫn còn ảm đạm, nhưng có hy vọng có thể thay đổi.
Minh Thù trở về nhìn qua Diệp Kỷ An nhưng Diệp Kỷ An cũng rất bận, thấy Minh Thù không có chuyện gì, trực tiếp tống cổ cô đi chơi.
Vì vậy, Minh Thù tiếp tục lái xe lưu lạc.
Một ngày nào đó, Hứa Sóc ngồi trong xe, hơi nghi hoặc hỏi: “Cô mang theo nhiều zombie như vậy chạy khắp nơi, nhưng tôi biết cô tránh một vài thành phố, chừa lại cho người sống sót nhiều không gian sinh tồn. Diệp Miểu, tôi thực sự không hiểu được cô.”
Vấn đề này hắn đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Minh Thù sửng sốt, cúi đầu cười: “Anh không cần phải hiểu tôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn về phương xa, kiêu ngạo lại tùy ý đáp: “Vương giả đã định trước là cô độc.”
Hứa Sóc chưa kịp tìm đao thì liền có động đất. Động đất không hề có dấu hiệu gì báo trước. Toàn bộ thế giới dường như rung lên, núi đá văng tung tóe, mặt đất nứt ra một cái khe lớn.
Xe rơi vào trong khe không thể đi thêm nửa tấc. Hứa Sóc nhìn Minh Thù xuống xe, hình ảnh một bên mặt tươi cười của cô dừng lại trong mắt hắn. Cửa xe khép lại, gương mặt của cô dần dần biến mất.
Trong nháy mắt, trong lòng Hứa Sóc có cảm giác không nói rõ thành lời. Hắn nhanh chóng đẩy cửa xe, chân đạp trên mặt đất. Thật yên tĩnh... Giống như thời gian ngừng trôi.
...
Mười ngày sau cơn động đất.
Hứa Sóc lái xe chạy trên con đường rạn nứt.
Trên ghế phó lái đặt một hộp vuông, trên hộp đặt một bông hoa nhỏ màu trắng và vài túi đồ ăn vặt đã phai màu. Hứa Sóc liếc mắt, lẳng lặng nhìn kỹ cái hộp kia.
Có đôi khi hắn sẽ nghĩ ngày đó nếu người xuống xe trước là hắn, có phải cô ấy cũng sẽ không chết. Hắn hẳn là rất ghét cô. Nhưng vì sao khi nhìn thấy thi thể Minh Thù toàn máu thì chính mình lại khó chịu chứ? Không còn thấy cô gái luôn luôn có gương mặt mang ba phần ý cười, không còn thấy cô gái rất thích cãi nhau với hắn...
Đối thoại sau cùng của bọn họ là gì? Đúng, vương giả đã định trước là cô độc, nhưng cô không phải vương giả.
Hứa Sóc nhớ lại năm năm này của hắn và cô mà như mới hôm qua, âm thanh mỉm cười ôn hòa của cô lưu chuyển trong gió.
Hứa Sóc nháy mắt mấy cái liền hạ kính xe xuống, vươn tay cảm nhận làn gió ngoài cửa sổ.
Rất lạnh. Lạnh đến thấu xương. Hắn không biết là do gió lạnh hay còn do những thứ khác nữa.
...
Xe dừng dưới sườn núi, vùng lân cận non xanh nước biếc không giống như từng bị mạt thế tấn công qua.
Hứa Sóc ngồi trước ngôi mộ mới được đắp, lẩm bẩm: “Hiện tại thứ này cũng không dễ tìm, cô mau tỉnh rồi đến ăn đi.”
“Nhưng cũng không sao, tôi trồng cây ăn quả xung quanh đây cho cô, rất nhanh thì sẽ đơm hoa kết trái.”
“Rất nhanh...”
[Cửu thiếu, ngươi thích cô ấy sao?] Hệ thống cẩn thận hỏi.
“Thích cô ấy sao? Làm sao có thể chứ...”
Hứa Sóc lập tức phản bác: “Ta nhớ rõ quy định, làm sao lại thích mục tiêu nhiệm vụ được...”
[Thế nhưng, ngài đang trưng ra vẻ mặt thất tình kìa.]
Hứa Sóc nói: “Tốt xấu gì ta và cô ấy cũng ở chung lâu đến vậy, dù nuôi con chó cũng có tình cảm chứ.”
Lão tử đâu thèm thích cô ấy. Tuyệt đối không thích. Hừ!
Hệ thống có thể giao lưu tâm linh với Hứa Sóc, nhưng không có cách nào biết được rốt cuộc Hứa Sóc đang suy nghĩ cái gì. Cho nên đáp án này hệ thống cũng không chắc lắm.
Nhưng cũng không quan trọng, để đảm bảo tính an toàn và ổn định cho nhiệm vụ, sau khi trở về ký ức sẽ bị xóa.
Cho dù ở phương diện nào, yêu nhau oanh liệt cỡ nào thì sau khi trở về sẽ lập tức quên sạch sẽ.
Hứa Sóc nhìn chằm chằm mộ bia không có khắc chữ gì đến xuất thần. Gió núi nổi lên phất qua chồi non nhô ra trên sườn núi, phất qua cây cối trong khe núi. Rất nhanh hắn sẽ quên tất cả mọi người giống như chưa từng trải qua.
Một thời gian rất lâu sau này hắn mới có thể lấy lại được ký ức lúc xưa. Khi đó nhìn lại... Cũng chỉ là một cuộc du lịch dài đằng đẵng của người xa lạ.
Hứa Sóc vươn tay vuốt ve bia mộ, một lúc lâu cười ra tiếng: “Hẹn gặp lại, Diệp Miểu.”
Gió thổi mạnh cuốn vài chiếc lá bay lên không trung. Mộ bia trên sườn núi tĩnh lặng.
...
Minh Thù trở lại căn phòng mây trắng, trước mắt dường như chỉ còn bóng tối.
Cô lạnh run run: “Lần sau sắp chết có thể nói trước cho ta không? Hù chết người.”
[Như vậy càng vui.]
Giọng điệu không ra nam không ra nữ của Hài Hòa Hiệu, bình tĩnh trước sau như một.
Vui vẻ cái đầu nhà ngươi. Màn hình mây trắng bay đến trước mặt Minh Thù. Tư liệu lần lượt hiện lên.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 26000
Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.
“Chỉ có chút điểm này thôi à?”
[Bởi vì nhiệm vụ nhánh chưa hoàn thành.] Hài Hòa Hiệu giải thích.
Minh Thù chống cằm: “Hài Hòa Hiệu, ngươi thấy Hứa Sóc kia có kỳ quái không?”
[Kỳ quái chỗ nào?]
“Ta chọc tức hắn như vậy, hắn cũng không hận ta, đây không phải là kỳ quái sao?”
[Thế giới thiên biến vạn hóa (*), cô sẽ gặp vô số người có tính cách khác nhau, cái này không có gì kỳ quái, không cần để trong lòng, hắn chỉ là một vị khách qua đường.]
“Thật không?”
[Đúng vậy.]
Hài Hòa Hiệu dừng một chút: [Nếu như ký chủ nghĩ những ký ức này mang lại cho cô phiền phức, thì ta có thể giúp cô xóa đi ký ức.]
Minh Thù nhướng mày: “Ngươi còn có kỹ thuật này sao?”
[Xin ký chủ đừng xem thường ta.] Bổn hệ thống có rất nhiều.
“Ta không thể để ngươi xóa bỏ ký ức của ta, vẫn là quên đi.”
Hài Hòa Hiệu không bắt buộc Minh Thù.
Minh Thù chắp tay đi lại trong phòng mây trắng một lúc, mím môi cũng không biết đang nghĩ gì.
“Ta có thể gọi món không?”
[Xin lỗi, tạm thời không thể.]
“Vậy sau này có thể không?”
[Đúng vậy, chờ giá trị thù hận của ký chủ đủ một trăm vạn mở ra thương thành, có thể tự lựa chọn.]
Minh Thù yên lặng nhìn hai vạn giá trị thù hận mà chỉ muốn quát vào mặt Hài Hòa Hiệu.