Ánh mắt Thẩm Viễn Chiêu rơi trên người Minh Thù, có nghiên cứu và xem xét.
“Thế nào, muốn đánh nhau sao?”
Minh Thù nhướng mày cười khẽ, ý khiêu khích rõ ràng:
“Đến đây.”
“Tôi không đánh phụ nữ.”
Thân là tổng tài, cho dù không thích một người thế nào, phong độ nên có vẫn phải có, không thể ném thân phận đi, để cho người khác nắm giữ biến thành tiêu đề câu chuyện.
“Vậy anh đừng xem tôi là phụ nữ.”
Trẫm không ngại.
Thật đó.
Đến đây đi.
Đánh nhau.
Khóc thua.
Thẩm Viễn Chiêu: “...”
Trong không khí áp lực đến lạ lùng. Một lúc sau, Thẩm Viễn Chiêu mới mở miệng:
“Nguyễn tiểu thư vì Tần tổng, tình nguyện tới công ty nằm vùng, không ngờ tình cảm của Nguyễn tiểu thư và Tần tổng tốt như vậy.”
“Lời có thể nói lung tung... À không phải, lời không thể nói lung tung. Tôi đến công ty, chả có cọng lông quan hệ nào với Tần Triệt.”
Đừng chuyện gì cũng kéo lên trên người Tần Triệt.
Tất nhiên, Thẩm Viễn Chiêu không tin:
“Vậy xin hỏi vì sao Nguyễn tiểu thư phải đến công ty tôi làm việc?”
Minh Thù ra vẻ đương nhiên: “Thực tập, nếu không thì đến công ty nhà anh ăn cơm à? Tuy rằng, cơm nhà ăn của công ty anh cũng không tệ lắm.”
Thẩm Viễn Chiêu cười lạnh: “Cô thân là người thừa kế Nguyễn thị, còn cần đến công ty tôi thực tập sao? Nguyễn tiểu thư nói lời này thì ai tin.”
“Cô ta thân là tiểu thư Nam gia cũng không phải thực tập ở công ty anh sao?”
Minh Thù hất cằm về phía Nam Ưu Ưu: “Sao tôi lại không thể đến chứ?”
Nam Ưu Ưu âm thầm trừng mắt nhìn Minh Thù, lúc này lại kéo theo mình làm gì, có bệnh sao?
Thẩm Viễn Chiêu nhìn Nam Ưu Ưu, nói thay cô ta:
“Ưu Ưu và tôi quen biết từ nhỏ, cô ấy thực tập ở công ty tôi và cô ở công ty tôi, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.”
[Ký chủ, cô không cần giải thích, cô cứ để hắn nghĩ cô đi nằm vùng là được, giá trị thù hận bắt đến tay rồi. Gánh tội như vậy cũng có điểm tốt.]
Minh Thù: “...”
Hệ thống đang khuyên ta nghĩa hiệp gánh tội sao? Trẫm cũng chưa từng thấy qua hệ thống nào như vậy.
“Được rồi, vậy coi như anh nói là thật đi, tôi nằm vùng ở công ty anh, anh muốn thế nào?”
Nằm vùng mà thôi, công ty nhà nào không có. Thứ nhất cô không bán đứng công ty, thứ hai không lấy thứ gì của công ty. Dưới tình huống này, Thẩm Viễn Chiêu không có bất kỳ bằng chứng nào, thì có thể làm gì cô chứ? Cùng lắm thì tìm người trùm bao tải đánh cô thôi.
Không sợ hãi mà!
Thẩm Viễn Chiêu: “...”
Cô thật đúng là dám thừa nhận.
Ai cho cô can đảm đó.
Cô đúng thật cũng dám thừa nhận.
“Nguyễn tiểu thư, chờ đó, chúng ta tranh đua so tài thử xem.”
Chuyện Joseph tiên sinh, hắn sẽ không quên. Chuyện của Nam Ưu Ưu, hắn cũng nhớ kỹ.
“Xin lỗi nhé, tôi ở phía trước chờ anh. Thẩm tổng phải nỗ lực đuổi theo, phân cao thấp với tôi nhé.”
Minh Thù mỉm cười, ánh mắt kiêu ngạo đầy tự tin.
Thẩm Viễn Chiêu suýt chút nữa tức đến bật cười. Lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, dù cho là người đứng trên đỉnh kim tự tháp cũng không dám nói lời như vậy.
“Nguyễn tiểu thư, một người quá mức ngông cuồng tự phụ sẽ bị thua thiệt.”
“Thua thiệt cũng là phúc mà.”
“...”
Thực sự là nói chuyện không nổi nữa. Thẩm Viễn Chiêu hừ lạnh:
“Chúng ta cứ chờ xem.”
Hắn nhanh chóng kéo Nam Ưu Ưu bỏ đi.
Minh Thù vẫy tay ở phía sau: “Thẩm tổng đi cẩn thận kẻo ngã.”
Nam Ưu Ưu có chút mù mịt, cứ như vậy mà đi sao? Không đòi công bằng cho mình sao?
Thẩm Viễn Chiêu bị Minh Thù chọc cho tức đến muốn mổ bụng, thì làm sao còn để ý đến nguyên nhân ban đầu nữa.
Nam Ưu Ưu sợ sụp đổ hình tượng mình vất vả mới dựng nên, đương nhiên cũng không dám gây sự đòi Minh Thù xin lỗi gì nữa, nhịn uất ức bị Thẩm Viễn Chiêu kéo đi, mắng Minh Thù một trận trong lòng.
Hai người kia vừa đi, không khí trong cửa hàng bớt đi áp lực.
Người phụ nữ phản bội đứng yên, mặt đỏ tới mang tai, không biết nên làm gì. Cô ta cẩn thận nhìn Minh Thù.
Ánh mắt Minh Thù bỗng rơi trên người cô ta, nụ cười trên môi không thay đổi chút nào:
“Chị gái, trả tiền nhé.”
Sau lưng chị gái toát mồ hôi lạnh, không dám nói một chữ nào. Đây là ai mà ngay cả Thẩm tổng cũng dám chọc? Giám đốc và cô gái kia có chung một suy nghĩ như thế.
Đây là ai vậy?
...
“Anh có thể đừng đi theo không?”
Minh Thù bị Tần Triệt làm phiền. Hắn là một tổng tài, dù cho mất trí nhớ cũng không thể rảnh rỗi như vậy chứ.
“Em là bạn gái tôi, vì sao tôi không thể đi theo em chứ?”
Tần Triệt nhấn mạnh hai chữ bạn gái.
Ai là bạn gái ngươi? Ai? Trẫm không phải!
Muốn Trẫm nói bao nhiêu lần đây? Nghe không hiểu tiếng người hay sao?
Không kéo được giá trị thù hận, còn khiến mình tức giận như vậy, không được!
Minh Thù hít sâu một hơi, xoay người mỉm cười:
“Anh, anh biết thời xưa yêu đương cấm kỵ sẽ bị thế nào không?”
“Không biết.”
Tần Triệt nhanh chóng trả lời: “Thế nhưng, tôi biết bây giờ không phải thời xưa.”
Minh Thù: “...”
Minh Thù quay đầu tiếp tục đi về phía trước, vẫn nghĩ biện pháp nhằm kéo giá trị thù hận.
Lúc Minh Thù xoay người, khóe miệng Tần Triệt lộ ra một nụ cười đắc ý, cũng nói theo đuổi theo phụ nữ nhất định phải mặt dày.
“Lúc nãy, trong cửa hàng em nói chuyện gì với Thẩm Viễn Chiêu vậy?”
Tần Triệt đi bên cạnh Minh Thù, yếu ớt giúp cô ngăn cản dòng người.
“Nói chuyện yêu đương.”
Trong giọng nói Tần Triệt không nhịn được châm chọc: “Hai người giương cung bạt kiếm, nói chuyện yêu đương sao?”
Tuy hắn không đi vào, nhưng có thể hiểu một số việc.
“Tiểu tam và tiểu tứ gặp mặt, khẳng định phải ầm ĩ.”
Tiểu tam, tiểu tứ?
Cô và Nam Ưu Ưu? Hay là Nam Ưu Ưu và người phụ nữ kia.
Tần Triệt hơi nghi ngờ: “Ai là vợ cả?”
Minh Thù bỏ thịt viên vào miệng: “Sao em biết được.”
Minh Thù còn chưa nói hết, thì nhìn thấy Giang Đóa và Nam Ưu Ưu vừa khéo đụng nhau.
Trà sữa trong tay Giang Đóa ngoài ý muốn, hắt trên người Nam Ưu Ưu.
Âm mưu, âm mưu, âm mưu.
Minh Thù mở ra xem hình thức phim, âm mưu được lòng người, phải xem.
Ban đầu, Thẩm Viễn Chiêu không thấy rõ người, nên vươn tay đẩy Giang Đóa. Sau đó, nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên người Nam Ưu Ưu, ngăn lại trang phục bị trà sữa thấm ướt.
Giang Đóa bị đẩy, thân thể lung lay ngã nhào trên đất, trà sữa cũng đổ tung tóe.
“Giang Đóa...”
Thẩm Viễn Chiêu cau mày nhìn Giang Đóa:
“Cô làm gì vậy?”
“Xin lỗi... Tôi không cố ý.”
Giang Đóa không dám nhìn Thẩm Viễn Chiêu.
“Không cố ý, mỗi lần cô đều không cố ý, cô không thể làm chuyện gì cẩn thận chút sao?”
Thẩm Viễn Chiêu hơi tức giận.
Trước đây, không biết tại sao hắn lại nghĩ bộ dạng lóng nga lóng ngóng của cô thật đáng yêu. Bây giờ nghĩ lại mỗi lần Giang Đóa phạm sai lầm, thì mình toàn gặp chuyện rắc rối.
“Xin lỗi...”
“Thẩm tổng, em về trước thay quần áo.”
Nam Ưu Ưu không có ý truy cứu, cô ta thấp giọng nói với Thẩm Viễn Chiêu một tiếng chuẩn bị đi.
Thẩm Viễn Chiêu kéo cô ta lại, tay vòng qua eo: “Tôi đưa em về.”
Dường như Nam Ưu Ưu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cắn môi không lên tiếng.
Giang Đóa nhìn Thẩm Viễn Chiêu và Nam Ưu Ưu rời đi, không biết là khổ sở hay gì khác, trái tim đau một trận cô cố nén mới không bật khóc.
Người đi ngang qua chỉ trỏ cô, cả người Giang Đóa phát lạnh, có một cảm giác như bị toàn thế giới vứt bỏ.
“Sao lại đi không cẩn thận vậy.”
Trước mặt có người ngồi xổm xuống hỏi:
“Té ngã chỗ nào rồi?”
Giang Đóa nhìn người trước mặt, mắt chợt đỏ lên: “Tiểu Ly...”
“Khóc cái gì chứ?”
Minh Thù kéo nữ chính đại nhân đứng dậy: “Không phải chỉ té một chút thôi sao, đi, mời cậu ăn.”
Giang Đóa nhất thời không nhịn được mỉm cười.
Không biết tại sao, lúc nhìn thấy tiểu Ly nói ăn, đôi mắt ấy lấp lánh, cô ta cảm thấy đáy lòng ấm áp.