Chiến trường vô hình của hai người, mãi tận đến khi chủ trì lên sân khấu đọc diễn văn mới kết thúc.
“Anh không cảm thấy anh ta không có ý tốt sao?”
Minh Thù nói với Tần Triệt.
Thẩm Viễn Chiêu nói mấy câu hẳn là có dụng ý khác.
“Em cướp đi cơ hội hợp tác với Joseph, hắn lại nghĩ em là do tôi phái đến nằm vùng, em nghĩ hắn sẽ có ý tốt sao?”
Vẻ mặt Tần Triệt châm chọc nhìn về phía trước.
“Vậy anh sai rồi, hắn đang nghĩ cách đối phó hai chúng ta như thế nào?”
Bọn họ giờ đều là kẻ thù của nam chính, là con châu chấu cùng trên sợi dây thừng.
Tần Triệt tự hỏi một lúc: “Hắn không đụng được Nguyễn thị, bên kia không phải địa bàn của hắn. Hơn nữa Nguyễn thị cũng không phải dễ chơi. Khả năng mua hung thủ giết người, và tạo ra chuyện ngoài ý muốn tương đối lớn.”
Minh Thù: “...”
Người ta là nhân vật nam chính, sao có thể làm chuyện này?
“Anh bình thường đều làm như vậy?”
Nói lưu loát như thế, vừa nhìn là biết kẻ phạm tội thường xuyên.
“Tôi cần phải mua hung thủ giết người?” Tần Triệt hỏi lại.
Người đi đường ngồi phía sau: “...”
Tôi đã nghe được rồi nhé!
Các người muốn mua hung thủ giết ai?
“Khó nói.”
Nụ cười Minh Thù có vài phần quái lạ:
“Chuyện lần trước anh thực sự không định giải thích với em sao?”
Bắp thịt cả người Tần Triệt căng thẳng.
Dựa theo thân thể nóng rực, miệng cười tủm tỉm:
“Anh không mất trí nhớ.”
Tần Triệt đưa tay ôm eo Minh Thù, hơi dùng sức ngăn lại không cho cô rời đi, thấp giọng châm chọc:
“Tôi đây có nên diệt khẩu không, em gái thân yêu của tôi?”
“Vậy cũng không cần, đối với chuyện anh có mất trí nhớ hay không thì em cũng không hứng thú.”
Trẫm chỉ quan tâm giá trị thù hận thôi. Ngươi hận ta một lần là đủ rồi.
Tần Triệt nhìn cô, cô và hắn ngồi rất sát nhau, hai tay đặt trước người, tư thế thả lỏng cũng không có cảnh giác. Ngón tay đặt ở nơi đó từng chút từng chút nóng lên.
Hắn buông Minh Thù ra: “Trở về rồi nói.”
Minh Thù lấy trong túi hắn một gói kẹo nhỏ, ném hai viên vào miệng.
Tần Triệt: “...”
Cô bỏ lúc nào?
Đồ tham ăn này.
Tần Triệt có chút thất thần, đầu ngón tay dường như còn vương lại độ ấm của cô.
Rất kỳ lạ.
Bộ dạng tham ăn của cô cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.
“Ba mươi lăm vạn.”
Ba mươi lăm vạn làm Tần Triệt thoát khỏi thất thần, hắn theo bản năng nhìn lên trên sân khấu. Đây là một bộ tranh, giới thiệu nói là tác phẩm của một vị đại sư.
Nhìn phương hướng người chủ trì đấu giá thì hình như là người bên cạnh hắn.
“Em mua cái này làm gì?”
Tần Triệt quay đầu, bất lực trong lòng, trông cô không giống như một người văn hóa.
“Tiêu tiền của anh.”
Phá của mà.
Tần Triệt chợt hiểu ra, cô giơ thẻ bài của hắn. Tần Triệt không nhịn được co rút khóe miệng, hình thức rác thải chửi thề mở ra.
Được thôi!
Xem tiền của hắn như nước chảy hoa trôi, hắn kiếm tiền không mệt mỏi sao? Tức chết lão tử mất.
“Ba mươi sáu vạn.”
Nam Ưu Ưu giơ thẻ bài, người dẫn chương trình phía trên kêu giá. Cô ta bỏ qua Thẩm Viễn Chiêu ở giữa, nhìn về phía Minh Thù, đáy mắt giấu giếm khiêu khích.
Minh Thù nhai kẹo, tiếp tục giơ thẻ bài.
“Ba mươi bảy vạn.”
“Ba mươi tám vạn.”
“Ba mươi chín vạn.”
“Bốn mươi vạn.”
Dường như, Nam Ưu Ưu đang đấu đá cùng Minh Thù, Minh Thù giơ thẻ cô ta cũng giơ. Minh Thù vốn là muốn phá sập nhà Tần Triệt, tự nhiên vui vẻ để Nam Ưu Ưu giúp cô tăng giá.
Cuối cùng, bức tranh vốn chỉ có ba mươi vạn lại bị Nam Ưu Ưu và Minh Thù tăng đến năm mươi vạn.
Bất kể là đồ vật gì tiếp theo, chỉ cần Nam Ưu Ưu giơ thẻ bài, giá sau cùng đều cao hơn giá ban đầu rất nhiều.
Nam Ưu Ưu có chút tức giận, nhưng tiền trên tay cô ta thật không có nhiều như vậy, không bướng bỉnh bằng Minh Thù.
Minh Thù thấy Nam Ưu Ưu tức giận thì càng dốc sức phá sản. Tần Triệt đỡ trán không muốn nhìn Minh Thù ở bên cạnh.
Nhìn cô tiêu tiền như thế, đoán chừng không bao lâu Tần gia cũng sẽ bị phá sản.
“Được, vật đấu giá từ thiện cuối cùng là đĩa sứ hình rồng thời Thanh Hoa, vật cá nhân của Trương lão tiên sinh, giá quy định một trăm vạn.”
Lời vừa nói ra, phía dưới yên lặng một lúc.
Đùng nói đĩa sứ hình rồng Thanh Hoa này đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ cần bốn chữ Trương lão tiên sinh này thì những doanh nhân xem trò vui phía dưới đều tỉnh táo tinh thần.
“Một trăm hai mươi vạn.”
Rất nhanh có người trực tiếp kêu giá, bắt đầu đã tăng lên hai mươi vạn.
“Một trăm ba mươi vạn.”
“Một trăm năm mươi vạn.”
Phía sau liên tục có giọng nói vang lên, chỉ vài phút, đột phá lên hai trăm vạn, tiếp tục tăng lên cao.
Đương nhiên, Minh Thù hiểu những người này khẳng định không đến vì vật đấu giá, mà là chủ nhân vật đấu giá.
Trương lão gia kia có lý lịch như thế nào?
“Ngôi sao sáng trong giới thương gia, hắc bạch đều dính dáng, tất cả mọi người đều nể mặt.”
Dường như, Tần Triệt biết Minh Thù suy nghĩ gì, nhẹ giọng giải thích ở bên tai cô.
Minh Thù nhìn vật đấu giá trên sân khấu. Sau khi kêu giá đến ba trăm vạn, người giơ thẻ ít đi, chỉ có vài người đấu giá.
“Ba trăm hai mươi vạn.”
Sau khi kêu giá này, khung cảnh đột nhiên yên lặng, người dẫn chương trình bắt đầu đếm.
“Ba trăm hai mươi vạn lần thứ nhất.”
“Ba trăm hai mươi vạn lần thứ hai.”
“Ba trăm hai mươi vạn...”
“Ba trăm hai mươi lăm vạn.”
Người dẫn chương trình đổi đề tài: “Vị tiểu thư này ra giá ba trăm hai mươi lăm vạn, còn ai ra giá cao hơn vị tiểu thư này không?”
Nam Ưu Ưu giơ thẻ, Minh Thù đương nhiên phải bắt đầu phá của.
Minh Thù lặng lẽ ra tiếng: “Ba trăm năm mươi vạn.”
Nam Ưu Ưu cắn răng: “Ba trăm năm mươi lăm vạn.”
“Ba trăm sáu mươi vạn.”
Giá cả tiếp tục đẩy lên, đến ba trăm tám mươi lăm vạn thì ngừng.
Nam Ưu Ưu có hơi chần chừ, Thẩm Viễn Chiêu đột nhiên giơ thẻ của mình: “Bốn trăm vạn.”
Minh Thù nhìn Thẩm Viễn Chiêu, Thẩm Viễn Chiêu cũng đang nhìn cô, dường như muốn tiếp tục so cùng cô.
Ánh sáng ảm đạm của phòng đấu giá làm gương mặt Minh Thù mờ ảo không rõ, nhưng Thẩm Viễn Chiêu vẫn thấy rõ ý cười trong mắt cô.
Ánh sánh lấp lánh như ánh nắng, khiến người khác không thể dời mắt.
Cũng hiện ra sự kỳ lạ.
“Năm trăm vạn!”
Tần Triệt: “...”
Giết hắn đi. Để lão tử đi chết đi!
Thẩm Viễn Chiêu nhíu mày: “Tần tổng để mặc cô ta quậy như vậy sao?”
Tần Triệt nhẫn nhịn nội tâm bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi cưng chiều:
“Em ấy thích là được rồi.”
Nam Ưu Ưu kéo tay Thẩm Viễn Chiêu, dường như có chút gấp:
“Thẩm tổng...”
“Năm trăm vạn thành giao, chúc mừng Tần tiên sinh.”
Người dẫn chương trình ở trên kêu ba lần, sau khi không ai ra giá nữa thì giải quyết dứt khoát.
Nụ cười trên mặt người chủ trì đều kéo đến mang tai, số tiền của buổi đấu giá từ thiện năm nay cao hơn năm trước rất nhiều, tiền lương của bọn họ tương ứng cũng rất khá.
Tần Triệt không cười nổi, hắn muốn tìm một chỗ bóp chết em gái thân yêu của hắn.
Người trên sân khấu đi xuống, đèn phòng đấu giá dần sáng lên, chủ trì lên sân khấu:
“Thực sự năm nay hơi khác năm trước, vị khách chi tiền từ thiện nhiều nhất năm nay, sẽ đảm nhiệm đại sứ tình yêu từ thiện kỳ tiếp theo.”
Người dẫn chương trình nói đến đây ngừng một chút, ánh sáng chiếu lên người Tần Triệt, giọng người dẫn chương trình lên cao:
“Chúc mừng Tần tiên sinh trở thành đại sứ tình yêu từ thiện năm nay.”
Người phía dưới ồ lên một trận.
Đại sứ tình yêu từ thiện không phải ai muốn làm thì làm được.
Vị trí này đại diện cho ZF, sẽ mang vài hạng mục ưu tiên cho công ty của đại sứ tình yêu từ thiện.
Cuối cùng, Minh Thù cũng biết tại sao Nam Ưu Ưu lại gấp như vậy, sáu tháng cuối năm có một hạng mục lớn, các công ty tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, công ty Thẩm Viễn Chiêu cũng không ngoại lệ.
Nếu lấy được vị trí đại sứ tình yêu từ thiện, đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nếu như cô ta có thể giúp được Thẩm Viễn Chiêu, Thẩm Viễn Chiêu còn không biết ơn cô ta sao?
Dù cho Thẩm Viễn Chiêu không cần, Nam gia cũng có thể nâng cao một bước. Ây da, giá trị thù hận này quả là kéo đến quá tuyệt vời.