Tan làm, Giang Đóa mời Minh Thù về nhà căn cơm. Nhà Giang Đóa không lớn nhưng rất ấm cúng.
“Hôm nay thật sự làm tớ sợ muốn chết.”
Ngồi vào bàn cơm, Giang Đóa vẫn còn sợ hãi nói:
“May là thư ký Chu xuất hiện đúng lúc, nói không chừng chúng ta chết chắc.”
Minh Thù chuyên tâm chiến đấu với đồ ăn.
Một lúc lâu mới rảnh trả lời: “Cậu cho là thư ký Chu rất rảnh sao?”
Trên gương mặt bánh bao của Giang Đóa hơi hoang mang.
“Sau này, cậu cho tớ đồ ăn ngon, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Minh Thù chớp mắt với Giang Đóa.
Đã lâu rồi chưa ăn ngon như vậy. Kỹ năng làm bếp của cô gái nhỏ có hào quang nữ chính, đều tốt hơn người bình thường.
Giang Đóa trợn mắt, gương mặt hiếu kỳ:
“Sao cậu có thể làm được?”
Minh Thù không để ý đến Giang Đóa.
Giang Đóa nhìn Minh Thù ăn gần hết đĩa cá chua ngọt, ngạc nhiên hô một tiếng rồi lập tức dùng đũa giành ăn cùng Minh Thù.
Cuối cùng, Minh Thù dùng ánh mắt mong đợi lấp lánh, khiến Giang Đóa lại phải dùng đống nguyên liệu còn lại nấu thêm một mâm đồ ăn.
Minh Thù ăn đến thỏa thích. Đây mới gọi là mỹ thực và cuộc sống.
...
Mấy ngày kế tiếp, phòng làm việc thật bình yên.
Hình như Nam Ưu Ưu xin nghỉ, không biết là đi làm gì. Quan hệ của Thẩm Viễn Chiêu và Giang Đóa vẫn như vậy, nhưng thật ra thỉnh thoảng ánh mắt Thẩm Viễn Chiêu nhìn Giang Đóa có hơi kỳ lạ.
Hôm nay, đột nhiên Minh Thù nhận được điện thoại của thư ký Chu bảo cô xuống dưới lầu. Thẩm Viễn Chiêu đứng xa xa dưới lầu, sau khi lên xe Minh Thù phát hiện Nam Ưu Ưu đã ở đó.
Thế này là xảy ra chuyện gì vậy? Sao Nam Ưu Ưu mất tích vài ngày, giống như là ở cùng với Thẩm Viễn Chiêu vậy?
“Thẩm tổng, anh tính dẫn tôi đi đâu?”
Minh Thù từ tốn uống sữa chua tiện tay mua, nhìn đèn giao thông phía trước, thuận miệng hỏi một câu.
Dự định cùng Nam Ưu Ưu giết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
Thẩm Viễn Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, Nam Ưu Ưu khẽ cười một tiếng:
“Nghe nói Nguyễn tiểu thư tốt nghiệp đại học Hằng Tinh nhỉ?”
“Hình như là vậy.”
Nguyên chủ tốt nghiệp chỗ nào, Minh Thù cũng chả quan tâm.
“Học phí đại học Hằng Tinh cao ngất ngưởng, có thể học ở đại học Hằng Tinh đều là giàu có.”
Minh Thù nhìn Nam Ưu Ưu cười cười:
“Cô muốn nói cái gì? Nhà của tôi có tiền sao? Lẽ nào tôi không thể dựa vào tài năng của mình?”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Nam Ưu Ưu siết chặt tay. Đời này mình sẽ không tặng Thẩm Viễn Chiêu cho bất kỳ kẻ nào.
“Thẩm tổng, đến rồi.”
Từ đầu đến cuối, Thẩm Viễn Chiêu chưa nói câu nào, tài xế nhắc nhở thì hắn lập tức xuống xe.
Nam Ưu Ưu quay sang nở nụ cười với Minh Thù, nâng váy xuống xe tự nhiên khoác tay Thẩm Viễn Chiêu. Thẩm Viễn Chiêu lạnh nhạt nhưng không từ chối.
Tuấn nam, mỹ nữ đi qua khiến người hai bên đều xôn xao bàn luận. Minh Thù ăn mặc quần áo bình thường, đứng trong dàn tiểu yêu tinh mặc lễ phục lại có vẻ không thích hợp.
Minh Thù không chút để ý, trực tiếp đuổi theo Nam Ưu Ưu và Thẩm Viễn Chiêu.
“Tiểu thư, ngại quá, quần áo không phù hợp không thể vào.”
Sau khi vào cửa, phục vụ ngăn cản Minh Thù nhắc nhở.
Minh Thù: “...”
Nam Ưu Ưu cố ý sao?
“Trời ạ... Thiếu gia tập đoàn Tần thị tới.”
Cửa đột nhiên ầm ĩ một trận, ngay cả Thẩm Viễn Chiêu và Nam Ưu Ưu ở phía trước cũng đều dừng lại quay đầu nhìn.
Người đàn ông mặc tây phục màu lam đậm đi đến trong vòng vây vệ sĩ.
Cả người người đàn ông như mang theo ánh sáng, chói mắt đến không thể mở mắt ra được.
Tần Triệt nhìn qua thực sự cũng không lạnh lùng, cũng không phải mặt không biểu cảm, khóe miệng có chút cong lên nhưng lại không cười, có chút khôn khéo khiến người khác không nắm bắt được, giống như giây tiếp theo đều sẽ bị hắn tính kế.
Không sai.
Chính là khôn khéo nham hiểm.
Mặc dù hắn có một gương mặt xinh đẹp như hoa, nhưng cũng không vớt vát được độ nham hiểm của hắn.
Người như thế quả thực chính là ông chủ phản diện ở trên sân khấu.
Từ khi cô vào Tần gia, cơ hội gặp mặt Tần Triệt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đêm đó Minh Thù cũng không nhìn rõ mặt hắn, rốt cuộc hôm nay có thể thấy rõ ràng rồi.
Tần Triệt đứng trước mặt Minh Thù, lạnh nhạt hỏi:
“Đến nơi này để mất thể diện à?”
Minh Thù có thể cảm nhận thấy sự châm biếm trong mắt hắn.
Vô cùng rõ ràng.
Minh Thù: “...”
Cái gì mà đến nơi này để mất thể diện?
Rất thân với anh sao?
[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Tần Triệt.]
Minh Thù: “Hài Hòa Hiệu, ngươi nhảy ra thật đúng lúc.”
[Cũng tạm.]
Minh Thù cong môi: “Có mất cũng là mặt của anh, em lại không thấy mất mặt, đúng không anh trai?”
Đến đây đi, kéo nhiều giá trị thù hận một chút.
Anh trai sao? Mọi người xôn xao. Cô gái này là thiên kim tiểu thư tập đoàn Tần thị sao? Chưa từng nghe qua Tần gia có một tiểu thư.
Chẳng lẽ là...
Châm biếm trong đáy mắt Tần Triệt càng nồng đậm:
“Tôi không có em gái như cô.”
“Thế nào, chẳng lẽ anh trai còn có suy nghĩ không an phận với em sao? Haizz, đáng tiếc, bây giờ chúng ta là người một nhà, anh...”
Sắc mặt Tần Triệt tối sầm, kéo Minh Thù đi.
Người bên ngoài trợn mắt há mồm, vừa rồi có phải bọn họ nghe được bí mật gì không nên nghe không? Tần Triệt có bạn gái sao? Còn chơi trò chơi này nữa à?
Có Tần Triệt kéo đi, nên phục vụ cũng không dám cản.
Nam Ưu Ưu và Thẩm Viễn Chiêu nhìn Minh Thù bị lôi đi, con mắt cô ta đầy nghi ngờ, sao Nguyễn Ly lại có quan hệ với Tần gia chứ?
Bên trong là một hội trường, lúc này không ít người thấy Tần Triệt lôi kéo một cô gái thì đều hiếu kỳ nhìn qua. Nhưng Tần Triệt nhanh chóng dẫn Minh Thù ra phía sau, ngăn cản ánh mắt của những người đó.
“Anh muốn làm gì?”
Tần Triệt kéo cô vào phòng, nhanh chóng đè cô trên tường, ngón tay lạnh lẽo bóp cằm Minh Thù:
“Không phải cô nói tôi có ý nghĩ khác thường với cô sao? Đương nhiên là tôi muốn chứng thực cái tội danh này, em gái thân ái của tôi, nói thử xem.”
Tần Triệt tiến sát Minh Thù, hơi thở xa lạ đập vào mặt.
Minh Thù không né tránh, ngửa đầu nhìn Tần Triệt, khóe miệng cong lên:
“Được thôi, dù sao chúng ta cũng không chung huyết thống, sau này sinh một đứa thừa kế Tần gia, anh trai cảm thấy thế nào?”
Ngón tay Tần Triệt nắm thật chặt, hắn nhìn chằm chằm Minh Thù.
Một phút sau thì buông cô ra, đẩy cô qua một bên, mở cửa quay ra bên ngoài kêu một tiếng:
“Đồ.”
Người bên ngoài bước đến, đưa một túi màu xanh nhạt, Tần Triệt nhét vào tay Minh Thù:
“Nếu cô là người Tần gia, phải chú ý thân phận mình đừng làm tôi mất mặt.”
Minh Thù nhìn lễ phục trong túi, nói:
“Ngay cả quần áo anh trai cũng chuẩn bị xong, không phải là anh mơ ước em từ rất lâu rồi chứ?”
Quần áo phía sau...
Phía sau...
“Không biết anh trai có chuẩn bị cho chính mình hay không.”
Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười ôn hòa dịu dàng.
Tần Triệt khẽ nhíu mày. Hắn còn chưa cẩn thận suy nghĩ câu nói kia, đột nhiên Minh Thù đánh tới.
Một cái qua vai đánh ngã hắn té trên đất, kiềm chặt hành động của hắn.
Để ngươi bóp trẫm này!
Để ngươi nham hiểm này!
Để ngươi giành đồ ăn vặt của trẫm này!
Hình như đã xông vào cái gì rồi...
Bỏ đi, không quan tâm nữa.
Trẫm cũng không đánh chết ngươi!