Minh Thù cúi đầu tìm dây an toàn, xe lại đột nhiên tăng tốc, thoáng cái thân thể Minh Thù nhào về phía trước.
Tần Triệt túm lấy cô, ôm Minh Thù vào ngực, gắt gao buộc chặt cô.
“Đừng lộn xộn.”
Xe phía sau càng lúc càng tiến gần, bọn họ bắt đầu dùng xe đụng đến, thân xe lắc lư không ổn định.
“Thiếu gia, ngồi cho vững.”
Vệ sĩ tăng tốc độ xe đến tối đa.
Tần Triệt hô hấp đều đặn, Minh Thù bị hắn nhét vào lòng, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của hắn, mỗi một âm thanh đều rất chậm rãi.
Minh Thù có chút suy tư.
“Sợ rồi?”
Tần Triệt không cảm thấy người trong lòng có động tĩnh gì nên hỏi.
“Sợ? Làm sao mà sợ được chứ? Em thấy thế này càng kích thích.”
Giọng Minh Thù tựa như chồng lên nhịp tim của hắn:
“Để em lái xe thì tốt hơn.”
Tần Triệt: “...”
Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều.
“Ầm!”
Lại là một lần va chạm, xe cũng đã bị đụng đến biến dạng.
Vào lúc này, một chùm ánh sáng phía trước chiếu đến, toàn bộ thế giới bị bao phủ bởi tầng ánh sáng trắng.
Ầm.
...
Minh Thù bị một đôi móng vuốt lông xù tát tỉnh, cô nhìn thú nhỏ ngồi xổm trên mặt cô, đầu cô vô cùng đau.
“Đi xuống.”
Minh Thù nói một tiếng có khí mà không có lực.
Thú nhỏ dùng sức, lấy móng vuốt đè mặt Minh Thù.
Đi xuống thì đi xuống, hung hăng cái gì chứ, sớm biết vậy sẽ không đánh thức cô.
Tiếp theo đó, thân thể thú nhỏ cuộn thành hình tròn, lăn qua một bên nhanh như chớp.
Minh Thù phát hiện mình nằm trong lòng Tần Triệt, trong thời khắc cuối cùng ấy, dường như Tần Triệt ôm cô vào lòng.
Cô còn có thể nghe tiếng tim đập của Tần Triệt, vẫn chậm rãi như cũ, chưa chết.
Vệ sĩ trước mặt không biết sống chết thế nào.
“Tình huống bên ngoài thế nào?”
Minh Thù hỏi thú nhỏ. Dáng vẻ rung rung lắc lắc của chiếc xe này thật kích thích.
Thú nhỏ thì thầm: “Tự cô nhìn đi.”
Minh Thù trừng mắt với thú nhỏ.
Thú nhỏ “ngao” một tiếng, buồn bã tức giận bò ra ngoài cửa sổ xe thủy tinh đã bể nát.
Bên ngoài là vách núi, cô đi về phía trước một bước liền sẽ rơi xuống.
Minh Thù: “...”
Minh Thù thử vỗ vỗ mặt Tần Triệt, nhưng vỗ nửa ngày cũng không có phản ứng.
Muốn chết.
Muốn chết.
Đói quá.
Minh Thù để thú nhỏ trông cho mình, cô từ từ tìm được cân bằng, từ trong xe đi ra.
Sau đó lại chuyển hòn đá vào trong, ấn xe trở lại.
Xác định xe không ngã xuống, Minh Thù mới đưa Tần Triệt và vệ sĩ từ trong xe ra ngoài.
Lúc này, bọn họ ở trên một sườn dốc, bùn đất ẩm ướt, côn trùng nhỏ gọi không hết tên, bò tới bò lui xung quanh.
Minh Thù hít thở, tìm điện thoại báo án, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy. Điện thoại của của Tần Triệt còn hay hơn, trực tiếp bị vỡ nát.
Cái này không khoa học mà.
Điện thoại của vệ sĩ nhìn bên ngoài vẫn còn tốt, tiếc là làm thế nào cũng không mở được máy, không biết có phải đụng hỏng bên trong rồi không.
Trời muốn diệt trẫm!
Bỏ đi.
Đi tìm chút đồ ăn đã.
Minh Thù ném hai người không biết sống chết ra sao lên phía trên, tìm được vài quả dại ở gần đó.
Hương vị một lời khó nói hết, nên đành chỉ có thể lót dạ. Miễn cưỡng khôi phục một ít thể lực, Minh Thù lại quay về.
“Này, Tần Triệt tỉnh lại đi, cháy nhà rồi, giết người rồi!”
Mặc kệ Minh Thù vỗ thế nào, Tần Triệt cũng không phản ứng, ngoại trừ đầu hắn chảy chút máu cũng không có chuyện gì lớn...
Chảy chút máu sao? Đây là một chút sao? Đây là máu đầy mặt đó tổ tông ơi!
[Hắn chảy máu đầy mặt, cô có thể băng bó lại trước được không?]
“Ta không phải đang kéo giá trị thù hận hay sao? Tại sao phải cứu hắn chứ?”
[Cô không cứu hắn, hắn sẽ chết, cô đi đâu mà kéo giá trị thù hận chứ?] Hài Hòa Hiệu nói sâu xa.
Thao tác này, trẫm cũng bội phục.
Minh Thù xé váy trị giá hàng triệu trên người mình, bắt đầu băng bó cho Tần Triệt.
Băng bó xong, tay Minh Thù đầy máu, xung quanh lại không có chỗ để rửa, cô nhìn quần áo của Tần Triệt, không chút ngần ngại mà lau sạch trên đó.
[Ký chủ, đề nghị cô nên đưa hắn đi bệnh viện, nếu không hắn rất có thể sẽ xong đời.]
Minh Thù run đùi, xong đời thì xong đời thôi. Trẫm đói quá.
[Giá trị thù hận.]
Minh Thù: “...”
...
Cót két cót két...
Hương vị thuốc sát trùng nồng nặc, làm Tần Triệt yếu ớt tỉnh dậy.
Đây là đâu?
Quạt điện kiểu cũ dính đầy bụi quay trên đỉnh đầu, âm thanh cót két khó nghe chính là từ quạt điện truyền tới.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, Tần Triệt dường như nghe thấy tiếng gà bay chó sủa. Có nhiều mùi vị hỗn loạn khó diễn tả trong không khí.
Hắn thử chuyển động đầu, đầu đau muốn vỡ ra.
“A, anh tỉnh rồi.”
Có giọng nói xa lạ vang lên, sau đó hắn nhìn thấy một cô gái mặt đầy đồi mồi, mặc đồng phục y tá dơ bẩn đi đến, ngượng ngùng hỏi hắn:
“Anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Đầu còn đau không?”
Tần Triệt che đầu: “Đây là đâu?”
“Viện vệ sinh.” Y tá nói.
Viện vệ sinh?
Trong trí nhớ Tần Triệt, hắn căn bản không biết viện vệ sinh là khái niệm gì.
“Sao tôi lại ở chỗ này?” Tần Triệt tiếp tục hỏi.
“Anh bị tai nạn giao thông, bạn gái anh đưa anh qua đây.”
Nói đến đây, y tá có chút buồn bã, người đàn ông đẹp như vậy lại có bạn gái rồi, hu hu hu.
Tần Triệt: “...”
Bạn gái hắn ở đâu ra vậy?
Minh Thù cầm đồ ăn vặt đi vào, chỉ thấy y tá động chân động tay với Tần Triệt, trong miệng nói muốn kiểm tra thân thể.
Đầu Tần Triệt vô cùng đau, nhưng hết sức từ chối y tá tới gần.
Minh Thù bình tĩnh gặm hai cái bánh bao, mới mẻ nha!
Nếu như bán tin này cho đám phóng viên, cô có thể lấy thật nhiều bánh bao.
À không, giò heo!
Tần Triệt đang giãy giụa, chợt thấy người đứng ngoài cửa, y tá có thể cũng thấy có người tới nên nhanh chóng đi xuống.
Y tá đỏ mặt giải thích:
“Cô... Cô đã về sao? Tôi thay vị tiên sinh này kiểm tra thân thể một chút, không làm gì cả.”
Nói xong y tá bụm mặt chạy ra ngoài. Minh Thù tiếp tục gặm hai cái bánh bao.
Tần Triệt mang chăn che mình, nhưng nhìn thấy chăn bẩn liền bỏ xuống, hắn khàn tiếng hỏi:
“Cô là ai?”
Minh Thù ngẩn người một lát: “Em là em gái anh.”
Giọng Tần Triệt yếu ớt: “Tôi không có em gái.”
Giọng nói kia rất nghiêm túc, không giống như nói giỡn.
Minh Thù nhìn vào mắt Tần Triệt, giọng điệu kỳ lạ:
“Anh còn nhớ rõ anh là ai không?”
Chắc không phải mất trí nhớ rồi chứ?
“Tần Triệt.”
Tần Triệt khinh thường nhìn Minh Thù:
“Rốt cuộc cô là ai? Sao tôi lại xảy ra tai nạn giao thông?”
Ừ...
Biết mình tên gì... Vậy khẳng định là ngã đến ngốc rồi.
Minh Thù nghi ngờ hỏi: “Anh thật sự không biết em sao?”
Chắc không phải giả vờ chứ?
Tần Triệt tỉ mỉ quan sát cô vài lần, chậm rãi lắc đầu, ảnh hưởng từ vết thương trên đầu làm hắn đau đến không dám cử động.
Chỉ là không biết cô, nhưng nhớ kỹ tên mình...
Mất trí nhớ có chọn lọc sao?
Mẹ nó, thực sự mất trí nhớ hay là giả vờ mất trí nhớ?
Mặc kệ, trẫm không tin.
Minh Thù tiếp tục hỏi: “Hiện tại là năm mấy tháng mấy anh biết không?”
Tần Triệt không hề nghĩ ngợi, thốt ra: “Ngày 25, tháng 3, năm 2016. Cô còn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại xảy ra tai nạn giao thông? Tôi nhớ... Tôi đang tham gia một cuộc hội nghị.”
Tháng 3 năm 2016, lúc đó bà Nguyễn và ông Tần chưa kết hôn.
Minh Thù chống cằm suy tư, xem ra thật sự là mất trí nhớ:
“Bây giờ đã là tháng 7, năm 2017.”
Minh Thù chỉ vào lịch ở bên cạnh: “Có ấn tượng không?”
Tần Triệt nhìn chằm chằm số 2017 to lớn trên lịch ngày, có chút mờ mịt.
“Tôi... Không nhớ nữa.”
Hắn nhìn về phía Minh Thù, nghi ngờ càng sâu:
“Rốt cuộc cô là ai? Vừa nãy y tá kia nói cô là bạn gái tôi?”