Trong khoảng thời gian này Tô Nhu đi sớm về trễ, mẹ Tô dường như cũng lười kiếm soát cô.
Tô Đồng mấy lần muốn tìm Tô Nhu nói chuyện, đều bị Tô Nhu khéo léo trốn tránh. Không lâu sau, Tô Nhu chuyển ra khỏi nhà, mẹ Tô có chút lo lắng nhưng Tô Nhu kiên trì, cuối cùng cũng không nói gì.
Minh Thù để Tiểu Hồng theo Tô Nhu, xem cô ta đang làm cái gì.
Ban đầu Tô Nhu đi học bình thường, tan học cũng không làm gì nhưng có một ngày Tiểu Hồng đột nhiên hoảng hốt chạy về báo cô thấy trong phòng của Tô Nhu có một con quỷ đáng sợ, con quỷ kia và Tô Nhu đang làm chuyện đó.
Mà cô còn bị con quỷ kia phát hiện, suýt nữa không chạy thoát.
“Đáng sợ hơn cả Linh Yển sao?”
Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, run run bảo vệ địa vị của Linh Yển.
“Không phải như thế, chỉ là lợi hại hơn tôi, chắc chắn có thể ăn luôn tôi.”
Lúc Minh Thù đi qua, chỗ ở của Tô Nhu đã không còn ai, chỉ lưu lại âm khí rất không tầm thường.
Trong gian phòng kia, Tô Nhu… đã trải qua điều gì?
Hoặc là có vật gì được thả ra?
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Cô Dực]
Cô Dực?
Là ai đây?
Bây giờ đối tượng giá trị thù hận đã bắt đầu hướng tới người không biết sao?
Hài Hòa Hiệu, ngươi thích tung hỏa mù sao.
[Chính là con quỷ ở cùng với Tô Nhu, vì giá trị thù hận, ký chủ nỗ hãy lực lên.] Hài Hòa Hiệu nhắc nhở.
Minh Thù: “...”
Minh Thù bay tới trường học của Tô Nhu, Tô Nhu còn đang ở trường học.
Lúc tìm được cô ta, Tô Nhu đang nói chuyện cùng Tô Đồng.
Tô Đồng dường như đang hỏi gì đó, Tô Nhu cũng không che giấu giống như lúc trước, tỏ vẻ châm chọc nhìn Tô Đồng. Sau đó Tô Đồng đã bị cô ta đẩy xuống cầu thang, mà Tô Nhu lại làm động tác ra vẻ muốn kéo Tô Đồng lên, làm cho người xung quanh tưởng rằng Tô Đồng tự ngã xuống, còn Tô Nhu đang cố gắng kéo lên.
“A...” Cách đó không xa có học sinh hét lên.
Minh Thù bay qua đỡ lấy Tô Đồng, đồng thời lúc đó còn có một người đàn ông lao ra, tay của anh ta đỡ trúng mu bàn tay của Minh Thù. Cảm giác lạnh buốt khiến anh ta rùng mình một cái.
Những học sinh đang đứng xem chỉ nhìn thấy người đàn ông kia bắt được Tô Đồng, chỉ Tô Đồng có thể nhìn thấy trước đó Minh Thù đã bắt được cô, có điều lúc này Tô Đồng đầu óc hỗn loạn, không có phản ứng gì.
Minh Thù rút tay về, cười cười bay về phía Tô Nhu.
Tô Nhu dường như có thể thấy cô, bất giác lui về phía sau. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tô Nhu cũng từ trên cầu thang lăn xuống dưới.
Nữ đầu bếp của trẫm là người ngươi có thể động vào sao?
Tô Nhu ngã đến vỡ đầu chảy máu, cô ta chống đỡ thân thể lui về phía sau. Học sinh xung quanh chỉ thấy Tô Nhu nhìn chằm chằm trên không, dáng vẻ đầy hoảng sợ.
“Cái thứ ở trong người ngươi hình như không có ở đây?” Ngón tay Minh Thù ấn lên ngực cô ta, Tô Nhu mặt lộ vẻ hoảng sợ. Cô gái trước mặt nở nụ cười tinh khiết thánh thiện:
“Vậy hay là ngươi xin lỗi nữ đầu bếp của ta trước đi?”
“Cô đừng qua đây...”
Mỗi lần đối mặt với cô gái này, cô đều cảm thấy sợ.
Còn đáng sợ hơn so với lúc đối mặt với Cô Dực.
Đó là một sự sợ hãi ở sâu trong nội tâm dâng lên.
“Xin lỗi.” Giọng nói Minh Thù không nhẹ không nặng.
“Nếu không... ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nói lời xin lỗi mới thôi, hơn nữa, ngươi định diễn vở kịch một bệnh nhân tâm thần trước mặt nhiều học sinh như vậy sao?
Tô Nhu lắc đầu.
Cô Dực vì sao vẫn chưa quay về.
Hắn ta nhất định có thể đối phó với cô ta.
Tô Nhu hận Cô Dực, bởi tất cả những gì xảy ra đối với cô, Tô Nhu vốn phải chịu đựng. Nhưng cô lại mong đợi Cô Dực có thể trở về, tốt nhất hãy đánh nhau sống chết với con quỷ trước mặt này.
“Cô không được qua đây, thả tôi ra...” Tô Nhu khua khua tay một cách điên cuồng, trông rất kỳ dị.
Những học sinh đang vây quanh nhìn nhau, không dám tiến lên phía trước.
Tô Nhu bị điên rồi sao? Hay là trúng tà?
Cô ta kêu người nào đừng qua đây?
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.” Tô Nhu lớn tiếng kêu to.
“Tôi không nên đẩy Tô Đồng xuống, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi.”
Tô Nhu gào xong, Minh Thù không đánh cô ta nữa. Tô Nhu cũng không biết lấy đâu ra sức chạy xuống phía dưới. Lúc chạy ngang qua Tô Đồng còn giận dữ trừng mắt nhìn cô một cái.
Minh Thù thấy đầu bếp nữ nhà mình bị một người đàn ông ôm, ánh mắt liếc hắn rồi theo Tô Nhu rời đi.
Tô Nhu chạy cực nhanh, cô chạy về phía ngõ nhỏ đối diện trường học.
Tô Đồng và con nữ quỷ kia nữa, cô phải để cho bọn họ trả giá thật lớn vì dám làm nhục cô.
“A...” Thân thể Tô Nhu bị đánh về phía trước nhưng cô cũng không ngã trên mặt đất, mà là bị một bàn tay vô hình túm lấy cổ, giơ lên giữa không trung.
Trước mặt Tô Nhu dần dần hiện ra người bóp cổ mình, một khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lộ vẻ u ám nhìn vào khiến người ta phát sợ.
“Ngươi... ngươi là ai?”
“Cô Dực ở đâu?” Giọng người đàn ông trầm thấp, lộ ra sự lạnh lùng và sốt ruột.
“Tôi, tôi không biết.” Tô Nhu lắc đầu.
“Còn Triệu Đức Sinh thì sao?”
Triệu Đức Sinh chính là người lần trước Tô Nhu dẫn theo đi tìm Tô Đồng.
Từ sau khi cảnh sát tới, Tô Nhu cũng không liên lạc được với hắn, không biết có phải là trốn đi rồi hay không.
Sắc mặt Tô Nhu đỏ bừng lên, móng tay cô bóp vào mu bàn tay người kia, khó khăn nói: “Tôi... tôi không biết.”
Lúc Minh Thù đến, chính là thấy cảnh này. Linh Yển một tay bóp cổ Tô Nhu, nhẹ nhàng giơ cô ta lên giữa không trung, ánh mắt hung ác, nham hiểm, quanh thân âm khí phun trào, dường như muốn bao trùm hắn.
Dáng vẻ kia của Linh Yển rõ ràng là muốn đẩy Tô Nhu vào chỗ chết.
Minh Thù: “...”
Thử hỏi một đối tượng giá trị thù hận muốn bóp chết một mục tiêu giá trị thù hận khác, trẫm nên làm cái gì bây giờ?
“Linh Yển!”
Linh Yển nghiêng đầu nhìn sang, con ngươi lóe sáng, bất ngờ cười nói: “An Ca, cô ta bắt nạt cô, ta giúp cô giết cô ta có được không?”
Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần lấy lòng và mê hoặc.
Tô Nhu: “...” Ai bắt nạt cô ta chứ, rõ ràng mỗi lần đều là cô ta bắt nạt mình.
“Buông cô ta ra.” Giết cô ta, giá trị thù hận của trẫm làm sao xử lý, ngươi là một kẻ ngu si.
“Nếu như ta nhất định phải giết cô ta thì sao? “
Minh Thù mỉm cười: “Vậy ta sẽ đánh chết ngươi.”
Linh Yển: “...”
Không hề giống với hệ thống đã nói cho hắn biết chút nào!
Nói gì mà bá đạo tổng tài tìm nơi tạ ơn lấy thân báo đáp, từ đó không rời, sống với nhau tới đầu bạc răng long?
Lại lừa điểm của lão tử.
Linh Yển bình ổn lại nội tâm, mặt lộ vẻ thất vọng nhưng cũng buông Tô Nhu ra. Tô Nhu được tự do, thở hồng hộc, run rẩy dựa vào tường, thận trọng và hoảng sợ nhìn hai con quỷ trước mặt.
Mục tiêu lúc đầu của Linh Yển cũng không phải là Tô Nhu, cho nên vì không để mình thành đối tượng tấn công, hắn vẫn cố gắng không đối đầu với cô ấy.
Ánh mắt Tô Nhu liếc nhìn Linh Yển và Minh Thù, cô chọn đúng thời cơ, chạy về một ngõ nhỏ khác.
“A...”
Tô Nhu bị một luồng sức mạnh kéo trở về.
Cô ta vừa giận vừa hận trừng mắt nhìn Minh Thù, vừa rồi là cô ra tay.
Minh Thù mỉm cười đi tới, phía sau cô có luồng ánh sáng giao thoa. Tô Nhu không biết có phải là mình bị ảo giác không mà thấy phía sau cô ta có thứ gì đó rất đáng sợ.
Tô Nhu lùi về phía sau, phía sau chỉ là bức tường lạnh như băng.
“Cô đừng qua đây...”
Lúc Tô Nhu bị đưa lên xe cứu thương của bệnh viện tâm thần nào đó, vẻ mặt còn ngơ ngác, cô không có bệnh mà!
*
Thực ra Hài Hòa Hiệu vẫn rất đáng yêu, vì giá trị thù hận nên lúc nhắc nhở vẫn rất nghiêm túc nhắc nhở, sẽ không che giấu giống các hệ thống khác, bắt ký chủ phải tự tìm hiểu.